Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 867




Chương 867

Tất cả mọi người ở đây có ai dám nói là mình mạnh hơn Tống Trung Hãn?

Được thôi, cho dù nói mình mạnh hơn Tống Trung Hãn ở bậc ám kinh đỉnh, thì ai có thể mạnh hơn Tân Vũ Phong đã đánh ra một chiêu Vương đạo sát quyền kia?

Mà Nam Tuấn Sái lại càng vì giữ thể diện của đại trại chủ nên chỉ có thể mím môi, dập tắt ý nghĩ tiến lên chiếm lấy bảo bối Dù thế nào thì quy củ tới trước được trước không thể phá bỏ.

Cho nên, mặc dù tất cả mọi người đều vô cùng ham muốn nhưng cũng không có người nào dám có động tác gì.

Đáng tiếc công tử Linh Hoa và Chúc Cửu Sinh lại không sợ Tân Vũ Phong.

Dù sao thì hai người đã sớm thương lượng xong với những người cùng trại, tuyệt đối không thể Tân Vũ Phong sống sót đi ra ngoài Họ sẽ trực tiếp tận dụng cơ quan trong huyệt mộ để khiến cho Tân Vũ Phong chết không có chỗ chôn.

Hai người trực tiếp phá hỏng quy củ của Thập Vạn Đại Sơn Miêu Cương, cùng lúc thi triển thân pháp lao về phía hai trái hồ lô xanh, tím.

Thậm chí, trong quá trình xông lên hai người còn giở trò với nhau, cả hai đều muốn giành lấy hai quả hồ lô làm của riêng cho mình.

“Hóa Cốt Miên Nhu Chưởng!”

“Trăm ngọn lửa nghe lệnh của ta…

Hai người chỉ mải lo tấn công lẫn nhau, hai bên đều bị trọng thương, tóc của công tử Linh Hoa bị đòn công kích của Chúc Cửu Sinh đốt cho cháy xém, xổ tung ra, lộn xộn hết cả.

““Khụ! Khụ! Con mẹ nó, Chúc Cửu Sinh, anh không sợ nghịch lửa sẽ cháy tay à!”

“Phụt!” Chúc Cửu Sinh nôn ra một ngụm máu, che lên chỗ bị trúng chiêu Hóa Cốt Miên Chưởng của công tử Linh Hoa: “Thẳng ẻo lả, tấn công mà cũng như cái loại đàn bà…”

Nhưng vào lúc hai người đang trào phúng lẫn nhau thì họ vẫn tiếp tục tiến về phía vách đá ở dưới, đến trước dây hồ lô.

Hai người đồng thời giơ tay ra.

Công tử Linh Hoa cầm lấy hồ lô màu tím, Chúc Cửu Sinh cầm hồ lô màu xanh còn lại.

“Ha, ha ha hai”

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai người đã biến từ bạn thành thù, vỗ tay chúc mừng nhau, sau đó quay đầu hướng về phía Tân Vũ Phong.

Công tử Linh Hoa ngênh ngang nâng quả hồ lô màu tím trên tay lên, vẻ mặt tự mãn không giấu được.

“Ai da, Tân Vũ Phong, suốt đoạn đường này không phải trâu bò lắm sao, không cần bói quẻ tiên đoán mà vẫn tránh được nhiều cơ quan cạm bẫy như vậy cơ mài Đến giờ thì có tính được hai quả hồ lô này sẽ rơi vào trong tay hai chúng tôi không?”

Chúc Cửu Sinh cũng làm như vậy, anh ta tung màu xanh hồ lô trong tay lên rồi lại đỡ lấy, nói với vẻ trào phúng: “Thăng bỏ đi! Người ta nói thế nào nhỉ, cố gắng tránh né cơ quan cho kỹ vào rồi cuối cùng lại cốc mò cò xơi phải không? Bây giờ hồ lô lại năm trong tay ông nội cháu rồi này cháu trai”

“Ha ha ha, anh nói rất đúng, thật là một kẻ bỏ đi!” Công tử Linh Hoa ngông cuồng ha hả cười to lên: “Phí hết công sức tìm ra được bảo.

bối rồi kết quả không phải là lại rơi vào tay hai chúng ta sao!”

“Thế nào, gọi một tiếng ông nội đi thì hai chúng tôi còn cân nhắc cho anh sờ thử một lần. Ha ha ha!”

Hai người đứng tại chỗ, không kiêng nể gì trào phúng, khiêu khích Tân Vũ Phong.

Mộc Dung Chi bước tới, vẻ mặt tức giận bất bình: “Hai thăng khốn kiếp kia…”

“Có bản lĩnh thì tự mình tìm đi. Nhặt đồ người khác ăn xong vứt đi rồi nhét vào miệng mà cũng đắc ý được vậy”

“Tân Vũ Phong, anh đừng tức giận, đi vào bên trong nhất định sẽ có đầy bảo bối tốt hơn nhiều”

“Hai thằng tiểu nhân kia diễn trò hề đúng là chướng mắt, tranh đồ của anh mà còn không biết xấu hổ. Anh yên tâm, đến lúc đó nhất định tôi sẽ nhờ đại trại chủ, để ông ấy lấy lại công bãng cho anh, nói thế nào thì họ cũng đã phá vỡ quy củ của chúng tôi…”

Tân Vũ Phong vốn cũng không bộc lộ ra cảm xúc quá mức kích động hay tức giận gì, nhưng nghe Mộc Dung Chỉ trước mắt an ủi anh thì cho dù anh có thực sự tức giận cũng sẽ tiêu tan hết.

Tân Vũ Phong đưa lưng về phía mọi người, ở nơi công tử Linh Hoa và Chúc Cửu Sinh không nhìn thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên một nụ cười nhạt.

Trong nụ cười đó chỉ có nét trào phúng và ý đồ trêu tức.

“Không có việc gì, không cần phải phiên toái như vậy”

“Hai thăng có mắt không tròng, tôi cũng đâu có nói hai quả hồ lô đó là bảo bối đâu? Ha hat”