Chương 862
Vốn dĩ Nam Tuấn Sái cho rằng, Tân Vũ Phong lo lẳng là bởi vì sợ ông ta thèm muốn Vương đạo sát quyền của mình.
Suy cho cùng, Vương đạo sát quyền đối với Hoàng thất còn là một kho tàng bí mật, chứ đừng nói đến một võ giả trẻ tuổi như vậy.
Chắc chăn nó cũng là bản lĩnh mà Tân Vũ Phong muốn giấu nhẹm, nên anh đương nhiên càng phải đề phòng.
Vì vậy, Nam Tuấn Sái đã giải thích rõ ràng rãng, bản thân mình không hề ngó ngàng gì đến nó, ngược lại ông ta càng muốn dốc sức chỉ dạy, bồi dưỡng Tân Vũ Phong thành trợ thủ đắc lực của mình.
Tạm thời không nói đến Tân Vũ Phong coi thường dã tâm phản loạn của Nam Tuấn Sái bao nhiêu, dù chỉ lấy góc nhìn của người ngoài cuộc, cũng đã đủ kinh ngạc trước sự nhượng bộ của Nam Tuấn Sái.
Tổng trại chủ có thực lực vô cùng mạnh mẽ, ưu tú kiêu ngạo, từ khi nào lại bắt đầu hạ thấp phong độ của mình như vậy?
Hơn nữa, phải biết răng “Cửu Thiên Phách Khí Quyết” chính là công pháp Địa phẩm cấp trung, nó cũng chính là bí quyết để Nam Tuấn Sái trở thành cao thủ được xếp thứ bảy trên Long bảng, trở thành vua ngầm của Miêu Cương phía Tây Nam.
Một khi Cửu Thiên Phách Khí Quyết xuất hiện, hô mưa gọi gió chỉ như câu chuyện cười, rung núi lấp biển bằng một cái vẫy tay!
‘Vậy mà bây giờ… Nam Tuấn Sái thực sự muốn dạy công pháp này cho một thẳng nhãi ranh như Tân Vũ Phong sao?
“Chậc, vốn tưởng rằng những người trẻ như Chúc Cửu Sinh và công tử Linh Hoa chúng ta, đã là những tiểu bối được đánh giá cao nhất của tổng trại chủ rồi, không ngờ rãng, thật sự nhận được sự coi trọng của tổng trại chủ, lại là đấi ngộ như vậy…”
“Ghen tị chết đi được, thật sự ghen tị chết đi được, toàn tập Vương đạo sát quyền, cộng thêm Cửu Thiên Phách Khí Quyết, đợi khi thằng nhóc này đạt được cảnh giới tông sư, chẳng phải sẽ trở thành bất khả chiến bại Sao…”
“Uây” Một người chua xót nói: “Tu vi của thẳng nhãi này rất dồi dào, chăc là trước đây cũng không dùng bảo vật gì để nâng cao năng lực, đợi khi trở thành con nuôi của tổng trại chủ chúng ta rồi, bảo vật có trong tay, cảnh giới tông sư không phải chỉ cần vài phút là đạt tới rồi sao? “
“Cậu ta cũng có nói là muốn làm con nuôi của tổng trại chủ đâu!”
“Đó là trước khi tổng trại chủ nói sẽ truyền thụ ‘Cửu Thiên Phách Khí Quyết thôi!”
“Đúng vậy, bây giờ tuy răng thằng nhóc đó chưa nói gì, nhưng chắc chản là động lòng rồi Hầu như tất cả mọi người đều tin rằng, sau khi nghe Nam Tuấn Sái hứa hẹn như vậy trước mặt bao nhiêu người, Tân Vũ Phong nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của ông ta.
Trở thành con nuôi của Nam Tuấn Sái, làm người dưới trướng ông ta.
Tân Vũ Phong nghe những lời bàn luận này, lại cũng chỉ cười nhạt, không bình luận gì.
“Cửu Thiên Phách Khí Quyết” cho dù có lợi hại hơn nữa… Nói thật, Tân Vũ Phong không cảm thấy nó sẽ mạnh hơn “Hạo Khí Quyết” của anh.
Tân Vũ Phong tin rãng trên đời này sẽ không có một công pháp nội tâm thứ hai, có thể cho phép nội kình trong đan điền tự vận hành đồng thời có thể điều động một cách thoải mái như vậy.
Cho dù là trong khi chiến đấu, nó vẫn không cạn kiệt và không bao giờ hết.
Bởi vậy, Tân Vũ Phong thật sự không ham hố “Cửu Thiên Phách Khí Quyết” cho lắm!
Chẳng qua là đang ở trong địa bàn của người ta, Tân Vũ Phong cũng không tiện tỏ ra khinh thường quá rõ rệt, chỉ đành im lặng không tỏ thái độ gì “Cảm ơn sự ưu ái của tổng trại chủ! Trước giờ tôi một thân một mình đã quen rồi, không thích ở dưới trướng nghe mệnh lệnh của bất cứ ai cải”
Tân Vũ Phong cho rãng, mình đã đủ nể mặt Nam Tuấn Sái rồi.
Bất luận là ý tưởng muốn tranh giành Nguyên Địa của Nam Tuấn Sái, hay là sự cao ngạo tự hào về “Cửu Thiên Phách Khí Quyết”, Tần Vũ Phong cũng không hề có hứng thú Chỉ nói rằng bản thân không muốn dưới quyền người khác, nghe người khác ra lệnh mà thôi.
Nhưng Nam Tuấn Sái không nhận ra sự nhượng bộ của Tân Vũ Phong, suy cho cùng thì Nam Tuấn Sái cũng là vua không ngai ở Miêu Cương Tây Nam, ngồi trên ngai vàng bao lâu, chưa từng nghe ai từ chối ông ta điều gì.
Huống chỉ, ông ta còn tung ra mồi câu béo bở nhận làm con nuôi nữa chứt Thằng nhãi này đúng là không biết đối nhân xử thế chút nào!
Những người có mặt không thể tin nổi, dưới tầng tầng lớp lớp cám dỗ như vậy, mà Tân Vũ Phong vẫn quyết tâm từ chối Nam Tuấn Sái lần thứ hai!
Thấy vậy, Mộc Dung Chỉ vội vàng chạy tới, kéo Tần Vũ Phong sang một bên.
“Tần Vũ Phong, ý anh là sao vậy! Đây chính là sự coi trọng của tổng trại chủ dành cho anh đó!”