Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 685




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 685:

Tân Vũ Phong trong lòng biết rõ, việc hiến tủy không chỉ khiến bản thân anh bị trọng thương, mà thực lực cũng sẽ sụt giảm, còn sinh ra liên tiếp những phản ứng dây chuyền!

Rút một sợi tóc, toàn bộ sức khỏe tụt đi theo!

Không chỉ là động đến sức khỏe bản thân, mà sẽ động đến toàn bộ Đại Hại Tân Vũ Phong đường đường là Chiến thần Thiên Vũ, cả thiên hạ chỉ có một không hai, mang danh dự thần bảo hộ của Đại Hạ, trấn giữ nghìn vạn lãnh thổ, tất cả điều này dựa vào cái gì cơ chứ?

Còn không phải là vào thực lực của Tân Vũ Phong!

Nếu như tủy Tân Vũ Phong bị rút ra, thực lực chắc chắn sụt giảm, những kẻ thù lang sói đang ẩn nấp trong bóng tối nhất định đều sẽ lộ nanh vuốt ra!

Tân Vũ Phong dường như có thể tưởng tượng ra, năm đó cảnh bọn địch ở phía Bắc bị anh đánh cho tan tác thảm thương chừng nào, thì nay phản công liền sẽ hung ác nhường ấy!

Không phải Tân Vũ Phong không tin các thống lĩnh khác của Đại Hạ, không tin các.

tướng sĩ ở chiến trường phía Bắc, mà là những kẻ địch ở phía Bắc đều là những kẻ đáng gờm, không thể lơ là!

Nói không ngoa, Tân Vũ Phong chính là liều thuốc trấn an tinh thần của Đại Hạ, gọi là Đại Hạ thần trâm định hải!

Nếu như đến Đại Hạ thần trâm định hải này cũng ngã quy, có thể nói, những đất nước nhỏ bé lân cận biên kia, cùng bọn kẻ thù đang nấp ở chỗ tối, hẳn sẽ có gan để mà khuấy nước đục ngầu!

Trong lòng Tân Vũ Phong biết rõ, mình.

gây thù hắn đến rất nhiều người, không biết sau lưng có bao nhiêu ánh mắt đang trông chờ thời khắc mình gục ngã! Chờ đợi thân bảo hộ Đại Hạ ngã xuống!

Anh ngã xuống, Đại Hạ ắt sẽ loạn!

“Tân – Thiên – Vương!”

Tần Vũ Phong cắn chặt răng, từng chữ nói ra, hét tên Tân Thiên Vương, hận muốn thổ huyết!

“Lão khốn kiếp ông… Ông cũng đã biết, Chiến thần Thiên Vũ với tôi có ý nghĩa là thế nào!”

“Vậy mà hôm nay, ông lại dám lấy cốt tủy ra dọa tôi!”

Tân Vũ Phong giận dữ hét: “Ông cho răng ông đặt cho Tân Thiên Lâm cái tên mang hai chữ “Thiên Lâm, cậu ta liền thật sự có thể trở thành người cai quản trong đất trời sao?

Chiến thần Thiên Vũ nếu như gục ngã, thì ông có biết đối với Đại Hạ sẽ ảnh hưởng như.

thế nào hay không!”

“Tôi không có nghĩa vụ phải đem cốt tủy giao cho ông! Ông cho rằng, ông không chịu nói ra tung tích mẹ của tôi ở đâu, tôi lại không có biện pháp cạy miệng của ông ra sao?”

Tần Vũ Phong nói, tức giận trên người dường như thật sự hóa lửa bốc cháy hừng hực!

Không, có lẽ thứ hóa lửa bốc cháy hừng hực đó, không chỉ là tức giận của Tân Vũ Phong, còn có sát ý của Tân Vũ Phong!

Bùm một tiếng, khí tức quanh người Tân Vũ Phong tăng vọt, cực kì khủng bố, trên tay tựa như đang ngưng tụ một đám ánh sáng rực rỡ, giống như là chuẩn bị vận công lực, cưỡng bức Tần Thiên Vương phải mở miệng!

Nhưng Tần Thiên Vương vẫn mang bộ dạng không chút hoang mang như cũ, lạnh nhạt thổi lất phất lá trà trên chén trà.

Tần Vũ Phong từng bước ép sát, trong mắt nồng đậm sát ý!

Nhưng vào lúc này!

“Bùm!”

Nơi xa đột nhiên bùng phát một luồng khí tức kinh khủng, đến Tân Vũ Phong còn không kịp thăm dò cẩn thận, một bóng người mở rộng cửa sổ, trực tiếp vọt thẳng vào!

Bóng người rơi xuống đất, người đàn ông tay cầm quạt lông lấy khăn buộc ặ mày như ngọc, khí chất quanh người xuất chúng không vướng bụi trần, giống như tiên nhân hạ phàm, ánh mắt có thần.

Nhìn kỹ đi, rõ ràng là một mảnh hư vô, giống như không có đem bất cứ chuyện gì trên thế gian này để vào mắt.

Mà thực lực của người kia, Tân Vũ Phong thăm dò qua, tựa như biển cả vô biên vô tận, thâm sâu khó dò.

Chính là người tới từ núi Cát Hùng, Công Tôn Vũ! “Ngài Tân, chuyện gì làm ngài nóng nảy như vậy?”

Công Tôn Vũ vẻ mặt tươi cười, không có chút ý thù địch, nhẹ nhàng đong đưa quạt lông trong tay.

“Kẻ hèn này hiện tại cũng chỉ là vì Phiệt chủ Tân Thiên Vương mà mưu sự thị Công Tôn Vũ nói xong, cười nhạt, tiếp: “Tôi trải qua một trận chiến lần trước, cũng rất là yêu mến ngài Tân, nhưng bây giờ, ngài Tân còn muốn cùng Công Tôn Vũ tôi vì phần riêng mình mà làm to chuyện, đánh một trận lớn, khiến cả hai lưỡng bại câu thương hay sao?”