Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 660




Chương 660:
Đáng tiếc, Y Vạn Nặc Phu biết được điều này quá muộn…
Vẻ mặt anh không chút thay đổi: “Vút” một tiếng rút trường thương từ trong cơ thể Y Vạn Nặc Phu ra.
Máu tươi bắn tung tóe lên trên mặt anh.
Im lặng không một tiếng động.
Màu sắc duy nhất trên thế gian trong giờ phút này phảng phất chỉ có màu máu tươi đỏ thẫm của Y Vạn Nặc Phụ đang mãnh liệt phun trào!
Anh cúi đầu, nhìn xuống vẻ mặt kinh ngạc của anh ta.
“Tôi nâng niu chiếc đèn bươm bướm, quét sạch quá cũng sợ làm tổn thương tới tính mạng của lũ kiến!”
“Cường giả, vốn nên tự biết bản thân cường đại mà thương tiếc kẻ yếu!”
“Nhưng những người như các người lại…”
Anh nói đến đây thì ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn toàn trường.
Trong ánh mắt kia vẫn chưa có cái ý tứ sâu xa gì, nhưng lại có thể chạm tới ánh mắt của những người khác, không có ai mà không run sợ trong lòng!
“Chẳng qua loại Phiên Bang Man Di như các người, một khi đã không biết sống chết như vậy, tôi cũng sẽ không để ý mà bóp chết các người!”
Một tiếng cuối cùng rơi xuống đất, trong mắt anh xuất hiện lãnh ý dày đặc.
Nếu như là trước đó, trước khi đại chiến bắt đầu, những người này nghe được lời này của anh thì bọn họ tuyệt đối sẽ tức giận, tuyệt đối sẽ cảm thấy khuất nhục!
Tất cả chúng ta đều là người, anh dựa vào cái gì mà tự xưng là bản thân vô địch, dựa vào cái gì mà nhục nhã chúng tôi như vậy?
Chúng tôi dùng sao cũng là cường giả một phương, ở trong miệng của anh, vì sao lại biến thành tồn tại giống như một con kiến rồi?
Nhưng mà bây giờ, tất cả bọn họ đều đã biết được thần uy vô địch của anh!
Dũng sĩ Sói Siberia dùng súng pháo công kích, anh lại nhẹ nhàng đến một góc áo cũng không nhiễm, trong lúc giơ tay nhấc chân tùy tiện hóa giải, bắn ngược công kích!
Chiến thuật biển người cũng không thể tổn thương được anh dù chỉ một chút, thậm chí anh chỉ là giơ thương lên đánh trả, mỗi một thương vụng lên lại có một nhóm chết thảm!
Ba gã cường giả bắt tay nhau công kích, đây là lực lượng đáng sợ cỡ nào kia chứ?
Ngay cả hỏa pháo cũng không có được lực lượng như thế!
Lại bị anh nhẹ nhàng hoá giải chiêu thức, thậm chí còn đảo ngược tình thế, trong khoảnh khắc giết ngược một người!
Đây là thực lực kinh khủng cỡ nào?
Đây là cường hãn tới mức độ nào… chiến thần Thiên Vũ!
Chiến thần của Đại Hạ lại có thể cường hãn đến như vậy, kinh khủng như vậy!
Mọi người ở đây nghe thấy anh xưng hô bọn họ là con kiến, thế nhưng bọn họ cũng không sinh lòng bất mãn, lại càng không có ai sinh lòng khinh thường!
Thậm chí trong lòng bọn họ còn đầy ngập sợ hãi!
Đây chính là vượt qua đẳng cấp mà nghiền ép!
Anh đứng ở trước mặt mọi người, giống như không cùng cấp bậc con người bình thường như bọn họ, mà là sát thần trên thế gian này!
Lực lượng của người phàm thì làm sao có thể chống đỡ được với thần linh?
Sát thần đến trái đất, làm sao có thể sống tạm bợ được đây?
Hai ngàn năm trăm tên tinh nhuệ kia vốn ở trong chiến thuật biển người trước đó vì nguyên do trọng thương hoặc là tử vong mà tổn thất không ít.
Những người còn lại nhìn về phía anh đều là nơm nớp lo sợ, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Bọn họ sợ hãi ở giây tiếp theo, thần binh trường thương trong tay anh sẽ chĩa thẳng vào cổ họng của bọn họ!
Bên trong tổ chức Kỵ Sĩ Tử Thần, có một ít kẻ không có tiền đồ thừa nước đục thả câu thậm chí đã sợ tới mức tiểu ra quần!
Tổ chức kết cấu của tổ chức Kỵ Sĩ Tử Thần và những tổ chức khác không giống nhau. Những tổ chức khác bình thường đều có xuất thân thường dân, dựa vào một thân bản lĩnh võ nghệ, từng bước một trở thành tổ chức tinh nhuệ.
Nhưng mà tổ chức Kỵ Sĩ Tử Thần này, cánh cửa lớn nhất để gia nhập tổ chức chính là có gia thể hiển hách!
Chỉ có gia thể hiển hách mới có thể bồi dưỡng ra tới kỵ sĩ!
Tổng hợp lại tố chất đánh giá tinh nhuệ của tổ chức Kỵ Sĩ Tử Thần đều phải kết hợp gia thế của người đó để nhìn xem.
Cũng bởi vì như thế, cho nên mỗi một cá nhân bên trong tổ chức Kỵ Sĩ Tử Thần đều không phải loại người cường hãn tới mức độ không sợ chết, không ít người đều là sợ hãi tới mức tiểu ra quần.
Anh thu hồi ánh mắt, thần sắc thản nhiên cúi đầu, ngân thương Long Đảm lượng trong tay lại ra chiêu, đâm vào cổ họng Y Vạn Nặc Phu.
“Phập phập!”
Dũng sĩ mạnh nhất của dũng sĩ Sói Siberia, Thiên Nhân Trạm Y Vạn Nặc Phu cứ thế mà ngã xuống.
Gió đêm hiu quạnh, yên tĩnh giống như một bài ca chết chóc.
Chiến thần Thiên Vũ, chưa bao giờ bại trận.
Lần này cũng là như thế.