Chương 634:
“Tuyết của núi Thiên Sơn và Cửu Diệp Kim Liên cùng sinh trưởng nương tựa lẫn nhau. Khi dùng tuyết đã tan thành nước rồi phối với Cửu Diệp Kim Liên sẽ tăng thêm một phần trợ giúp. Nó không chỉ chữa khỏi mắt cho cô Lâm Kiều Như mà công hiệu dự ra còn cải thiện thể chất cô Lâm”.
Tần Vũ Phong gật đầu, âm thầm suy nghĩ.
Trước đó anh mang theo tuyết của núi Thiên Sơn chỉ vì muốn tăng dược hiệu của Cửu Diệp Kim Liên thêm một tầng cao hơn nữa. Anh cũng không biết rằng hành động của mình lại mang đến một điều bất ngờ lớn như vậy!
Cửu Diệp Kim Liên vốn là bảo vật của trời đất trong truyền thuyết, rất nhiều tông sư đều vì bảo vật này mà điên cuồng tranh giành.
Hoạt tử nhân và thịt Bạch Cốt cũng chỉ có một loại công hiệu.
Công hiệu thực sự cần thiết chính là trợ giúp các tông sư tu luyện cảnh giới, đột phá bình cảnh!
Sau khi cảnh giới Tông Sư dùng Cửu Diệp Kim Liên thì lúc đột phá bình cảnh sẽ có lợi ích rất lớn.
Người bình thường có thể chạm vào cánh cửa tu luyện đã không dễ dàng. Nếu muốn tu luyện đến Minh Kính đỉnh thì chắc chắn sẽ khó như lên trời vậy.
Mùa hè tập luyện vào ba mươi ngày nóng nhất, mùa đông luyện vào hai mươi bảy ngày rét nhất, mười năm gắng sức, chẳng qua cũng chỉ có thể nhìn được một bậc cửa kia!
Nhưng Cửu Diệp Kim Liên và tuyết của Thiên Sơn cùng phát huy công hiệu đã khiến cơ thể Lâm Kiều Như bây giờ nhận được cải thiện vô cùng lớn. Còn thừa lại những thứ kia đi vào linh khí, trực tiếp hóa thành tu vị của chính Lâm Kiều Như!
Khi thể chất Lâm Kiều Như được cải thiện một lần, nếu cô muốn đi lên con đường võ giả thì chuyện tu luyện sẽ là làm chơi ăn Giống như Ngọc Linh Long, tuổi còn trẻ đã là tông sự cường giả, lại đã là nhân tài kiệt xuất trong phái nữ, còn hơn rất nhiều người đàn ông khác.
Sau khi thể chất Lâm Kiều Như được cải thiện sợ rằng so với Ngọc Linh Long còn có thiên phú nổi bật hơn!
Tương lai cô có thể đứng hàng tông sư cũng sẽ không quá khó khăn!
Chẳng qua là, Tần Vũ Phong bây giờ cũng không định để Lâm Kiều Như tiếp tục tu luyện.
Cho dù thể chất rất tốt thì con đường tu luyện cũng không quá thoải mái. Tần Vũ Phong không nỡ để Lâm Kiều Như chịu những cực khổ này, cũng không nỡ để Lâm Kiều Như nhiễm phải gió tanh mưa máu trong chốn giang hồ.
Thế nào thì anh cũng phải bảo vệ Lâm Kiều Như cả đời, để cô suốt đời được vui vẻ bình an không buồn không lo.
Chẳng qua là, trong lúc Tần Vũ Phong đang suy nghĩ thì Lâm Kiều Như biết mình có thể tu luyện được trong lòng dâng lên vui mừng điên cuồng, sau đó vội vàng mở miệng hỏi: “Anh Vũ Phong! Em muốn tập võ, anh có thể dạy cho em không?”
Tần Vũ Phong nghe được lời Lâm Kiều Như liền hơi dừng lại.
“Vì sao? Kiều Như, em bây giờ đã sức mạnh đỉnh cao của ám kình, đã là người xuất sắc trong những người bình thường. Rất nhiều người dùng hết cả đời mình đuổi theo võ đạo mà cũng chỉ tới ám kình nhập môn đã dừng lại rồi. Với tu vi em bây giờ thì bảy hay tám người ám kình đã không thể lại gần người em.”
“Em thấy vẫn không đủ!” Lâm Kiều Như vô cùng kiên định lắc đầu và nói: “Như vậy vẫn không đủ”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tân Vũ Phong, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ánh sáng rực rỡ, giọng nói rất nhẹ lại vô cùng mạnh mẽ: “Vũ Phong, kẻ thù của anh đều vô cùng cường hãn. Em bây giờ đã có cơ hội bước vào võ đạo, sao em có thể cam tâm mà dừng lại ở ám kình định chứ? Em không chỉ muốn đứng bên cạnh anh mà còn muốn đứng cùng anh trên đỉnh cao của võ đạo”
Bên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Như là ánh sáng rực rỡ câu người. Một người ngoài như thần y Tiết còn bị cảm động lây, hận không thể để Tần Vũ Phong đồng ý ngay lập tức. Vậy thì một người trong cuộc như Tần Vũ Phong làm gì còn lý do nào để từ chối nữa.
Trong lòng Tân Vũ Phong bây giờ dâng lên một chút kiêu ngạo, cô xứng đáng là người phụ nữ của anh!
Lâm Kiều Như lại không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì. Cô cho rằng Tân Vũ Phong không đồng ý liền chơi xấu kéo nhẹ tay áo anh nũng nịu nói: “Hơn nữa, sao anh có thể ở bên cạnh bảo vệ em suốt hai mươi bốn giờ được? Nếu lần sau có gặp loại chuyện này mà em không có chút sức nào để đánh lại, có phải lại mang thêm phiền toái cho anh không?”
“Vũ Phong, anh đồng ý với em đi mà”.
Lâm Kiều Như đã tìm tất cả lý do có thể, những lời nhẹ nhàng hay kiên định cô cũng đã nói ra. Cô không tin Tần Vũ Phong bây giờ không hiểu lý lẽ, anh sẽ đồng ý với cô chứ?
Cô gái nhỏ này thật khiến Tần Vũ Phong dở khóc dở cười, đành phải gật đầu.
“Được, anh đồng ý dạy võ cho em. Nhưng mà em có chịu được cực khổ không?”
Nếu cô chịu không nổi thì anh không thể nhẫn tâm ép buộc cô…