Chương 618:
Tần Vũ Phong không nói một câu nói dư thừa nào, trực tiếp xuống dao giết người! Tất cả những người muốn ngăn cản anh và Lâm Kiều Như đoàn tụ đều sẽ phải chết dưới tay anh!
Không cần biết người đó có bản lĩnh như thế nào, cũng không cần cái gì mà vũ khí thần binh. Giờ phút này, một mình Tần Vũ Phong chính là thần binh mạnh nhất trên đời! Không cần cùng ai hợp lực cũng không cần bất kì sự trợ giúp nào.
Chỉ cần làm tốt việc chuẩn bị tinh thần, một mình Tần Vũ Phong chính là người hung ác tàn bạo bậc nhất! Anh chính là hung thần, là tai họa của đám người này! Anh, chính là thần!
Thời gian trôi qua rất nhanh. Sau ba phút, khung cảnh vốn hỗn loạn ồn ào, âm thanh chém giết của đám người muốn lấy mạng Tần Vũ Phong, toàn bộ đã biến mất. Bình lặng trước giông bão. Nhưng giống như là…
Dự cảm được tai họa đang đến gần! Trong hoàn cảnh yên bình tĩnh lặng, da đầu Tần Thiên Lâm tê dại, trong lòng có dự cảm bất thường, loại dự cảm này cực kỳ mãnh liệt.
“Chuyện gì đã xảy ra… Tại sao không có động tĩnh nào cả? Người đâu? Người đâu!”
Bộp một tiếng!
Công xưởng bị bỏ hoang này bỗng dưng sáng đến, tất cả những thứ trước mắt trở nên vô cùng sáng rõ. Trong nháy mắt, đôi mắt Tần Thiên Lâm bị ánh sáng bất chợt chiếu tới, vô thức nhắm mắt lại, nhưng anh ta lại ép buộc mình mở mắt ra.
Anh ta không dám nhắm mắt, sợ một giây sau, Tần Vũ Phong sẽ xuất hiện ở trước mặt mình mà mình lại không biết!
Nhưng mở mắt ra, Tần Thiên Lâm nhìn thấy một khung cảnh kinh hãi, khung cảnh này cực kỳ kinh khủng, dọa người. Con người Tần Thiên Lâm đột nhiên co lại, đồng tử không ngừng chấn động, miệng kinh ngạc hà thật to, to đến mức có thể nuốt vào một quả trứng.
Toàn thân anh ta bắt đầu run rẩy, khuôn mặt kinh sợ như gặp phải ma quỷ! Nhưng điều này thể hiện rằng giờ phút này Tần Thiên Lâm đang lâm vào trạng thái kinh ngạc tột độ.
Chỉ vì bên trong ánh mắt của anh ta xuất hiện một hình tượng vô cùng khủng bố. Rất nhiều thi thể chồng chất lên nhau như là từng ngọn núi nhỏ, máu chảy lênh láng, chảy đến cả dưới chân Tần Thiên Lâm. Không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm, hơn trăm thi thể hộ vệ tinh nhuệ của Tần Phiệt, toàn bộ nằm ở dưới mặt đất. Thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Tần Thiên Lâm dùng sức đánh bản thân mình một cái thật mạnh, anh ta còn tưởng rằng trước mắt mình chỉ là một giấc mộng mà thôi! Làm sao có thể? Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, còn chưa đến năm phút?
Làm sao những người này đều chết hết rồi, ngay cả âm thanh giãy dụa đều không có, chỉ có âm thanh lục tục của mấy bộ đàm! Mà bây giờ, ngay cả âm thanh của bộ đàm cũng không còn nữa!
Tần Thiên Lâm chết lặng. Chỉ chuyển động đôi mắt nhìn một chút, sắc mặt đã từ kinh ngạc chuyển tới sợ hãi, mặt mũi trắng bệch.
Bên cạnh núi thấy biển máu này là thân hình Tần Vũ Phong ngạo nghễ đứng thẳng. Trải qua một trận kịch chiến, giết trọn vẹn gần trăm người, mưa bom bão đạn qua đi, trên người anh lại không dính một giọt máu nào!
Trên người Tần Vũ Phong sạch sẽ giống như khi vừa mới đến, không có chút nào giống vừa mới tham gia trận chiến kịch liệt kia, trên người không dính một giọt máu, ngay cả một vết bẩn cũng đều không có! Khí thế trên người như diêm vương lên trần gian để lấy đi mạng người!
Cũng giống thiên thần hạ phàm lau đi vết bẩn ở thế gian! Vẻn vẹn một mình anh có thể đánh thắng ngàn binh vạn tướng, trong nháy mắt giết trên trăm nghìn tên địch! Hỏi thế gian… Liệu có ai có thể may mắn thoát khỏi bàn tay anh?
Chiến thần mạnh nhất thế gian đến. Làm trái ý người, ngăn cản người, chỉ có một kết quả duy nhất là tự tay kết liễu mạng sống của chính mình!