Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 600




Chương 600: Áng lửa cao ngút trời, khói bụi khắp nơi

Tự phá hủy!

Đây là chiêu cuối cùng của Hoạt Diêm Vương, lá át chủ bài cuối cùng.

Cũng là một chiêu liều chết, đánh cược toàn bộ!

Bởi vì một khi chiêu đánh này được sử dụng, cho dù Tần Vũ Phong sống hay chết thì Hoạt Diêm Vương chắc chắn phải chết!

Tự phá hủy chính là một chiêu cá chết lưới rách.

Bất kỳ môn phái nào, bất kỳ công pháp nào, thường thì khi đi đến ngõ cụt, cuộc chiến không thể kéo dài thêm được nữa mới phải dùng đến tự phá hủy!

Còn giờ phút này, có thể thấy rõ Hoạt Diêm Vương đã không còn lối thoát.

Bởi vì ông ta biết rõ, một khi tên nhãi trước mặt ông ta mà bất tử thì sau này anh sẽ đi đánh chiếm khống chế khắp nơi, chẳng ai làm gì anh được cả!

Loại người xấu xa gian ác như Hoạt Diêm Vương chắc chắn sẽ không thể để kẻ địch mạnh của mình sống trên cõi đời này!

Hôm nay không giết Tần Vũ Phong thì dường như ông ta bị dây xiềng xích vô hình ràng buộc!

Huống hồ, Hoạt Diêm Vương chưa từng thua!

Lúc này, Hoạt Diêm Vương cũng mất hết lý trí, thà chết cũng phải kéo Tân Vũ Phong chết theo!

Trong lòng ông ta vẫn còn chút hi vọng mong manh, ông ta cho rằng chỉ cần mình tự phá hủy thì Tần Vũ Phong cũng chắc chắn phải chết chung.

“Rầm rầm rầm!”

Bầu không khí quanh người Hoạt Diêm Vương trở nên vô cùng hỗn loạn, cứ như có gì đó đang đập loạn, muốn mạnh mẽ chui ra khỏi cơ thể Hoạt Diêm Vương.

Ông ta cắn chặt răng, mặt đỏ bừng lên, nổi gân xanh, trông như một con quỷ dữ, vô cùng khủng bố!

Ông ta liều mạnh khống chế cơ thể mình, hóa giải nguồn sức mạnh bị ràng buộc kia, đó là sức mạnh được sinh ra từ vô số oan hồn!

Có thể nói, mỗi oan hồn đều có ý thức riêng của mình, mỗi oan hồn đều hận Hoạt Diêm Vương thấu xương!

Nhưng bình thường, những oan hồn đó bị “Vô Tướng Thiên Ma Công” áp chế nên không làm được gì, nhưng lúc này Hoạt Diêm Vương đã giải trừ cẩm chế nên mỗi oan hồn ấy đều hận không thể uống máu, ăn thịt của ông ta!

Sức mạnh hỗn loạn bộc phát khiến bảy lỗ trên mặt Hoạt Diêm Vương bắt đầu chảy máu!

Khí tức nguy hiểm đáng sợ ấy cũng truyền xa ra nghìn mét bên ngoài!

“Không ổn rồi, chạy mau!”

Hàn Sướng Âm đã cảm nhận được ngay, khí tức nguy hiểm đó khiến người ta nghẹt thở, thậm chí bọn họ đã đứng cách đó hơn nghìn mét rồi mà vẫn cảm nhận được sự chấn động tản ra.

Cô ta chỉ kịp vội vã nhắc nhở một tiếng rồi đỡ theo Lý Tổng La lùi về sau!

Hàn Cam Vọng cũng đột nhiên cảm nhận được, cõng Thẩm Chiêu quay lại phía sau lao nhanh ra ngoài.

Nhưng nhóm bọn họ chưa chạy được bao xa thì phía sau lưng đã truyền đến tiếng nổ tung ầm trời!

“Ầm ầm ầm!”

Lấy Hoạt Diêm Vương làm trung tâm, nghìn mét xung quanh ông ta tạo ra một đám mây hình nấm.

Dư âm của đợt nổ chậm rãi bay lên, khuếch tán ra, rồi như một viên đạn khổng lồ rơi xuống nổ tung.

Tất cả sự vật trong phạm vi một nghìn mét ấy đều tan thành tro bụi, bao gồm cả chính bản thân Hoạt Diêm Vương.

Trong nghìn mét ấy, không cảm nhận được một chút xíu sức sống nào.

Từ trung tâm của vật nổ, lan ra xung quanh một nghìn mét, dường như tạo thành một khu vực chân không, một mảnh đất cấm sự sống.

Hoàn toàn không thể, cũng không có khả năng sống sót trong đó.

Hai người nhà họ Hàn dẫn đầu nhóm bốn người cũng cho rằng Tần Vũ Phong không sống nội.

Mà dân cư ở Vân Ninh cũng khá đông đúc, lúc này họ đang chìm trong mộng đẹp lại bị tiếng nổ mạnh này đánh thức, trong nháy mắt, toàn bộ Vân Ninh sáng rõ như ban ngày.

Mọi người nhìn về nhà họ Hàn phía xa, chỉ thấy một áng lửa cao ngút trời, khói bụi lan ra khắp nơi.

“Nhà họ Hàn làm sao vậy?”

“Xảy ra chuyện gì thế này? Hình như trước kia thấy người ta nói rằng Hoạt Diêm Vương đưa thiếp Diêm Vương cho nhà họ…”

“Chẳng lẽ nhà họ Hàn bị Hoạt Diêm Vương giết hết rồi sao? Nhưng mà chưa từng nghe Hoạt Diêm Vương giết người xong còn làm nổ nhà thế này bao giờ mà nhỉ?”

“Không thể nào, dù sao thì nhà họ Hàn cũng có lịch sử hơn trăm năm, mặc dù trước đó bị giết sạch cả họ nhưng so sánh với sự hưng thịnh của nhà họ Hàn thì chỉ là mấy nhà giàu tỉnh khác, chứ làm sao sánh nổi nhà họ Hàn được truyền lại hàng trăm năm ở tỉnh Điện Thuận?”

“Ôi, đây không phải chuyện chúng ta cần lo nghĩ, đi ngủ, đi ngủ tiếp thôi!”