Chương 576: Thoi thóp
Tiêu Mặc Chiến bị thuốc cấm phản phệ đến thoi thóp, đến cả sức đạp chân ga cũng không có nhưng vẫn cắn răng, dùng hết ý chí của mình để quyết chống lại.
Mắt của Lâm Kiều Như lại không thấy được gì, cho dù đi đến đâu, trước mắt đều tối sầm lại.
Binh lính đuổi theo phía sau khi thế hừng hực, nghe thì trông như sắp đuổi kịp đến nơi! Lâm Kiều Như đã ngửi thấy mùi máu dày đặc trong xe, tất cả đều là mùi máu chảy ra từ lỗ chân lông do Tiêu Mặc Chiến bị thuốc cấm phản phệ lại.
Cô hơi nhíu lông mày, đang định nói gì đó thì Tiêu Mặc Chiến cắn chặt răng, lên tiếng nói: “Cô Kiều Như, lát nữa cổ xuống xe trước đi! Chờ tôi mở cửa ra, cô cứ thuận theo đường mòn mà đi, tôi lái xe đánh lạc hướng kẻ địch!”
“Nhưng nếu như vậy anh sẽ gặp nguy hiểm mất! Nếu để tôi ở lại làm con tin, có lẽ vẫn còn thương lượng được!”
Lâm Kiều Như vừa vội vừa căng thẳng, hơn nữa cũng vô cùng lo lắng.
“Đừng để ý đến tôi!”
Tiêu Mặc Chiến cắn răng, lần nữa dùng hết sức lực đạp mạnh chân ga lao về phía trước: “Binh lính vùng biên giới phía bắc như chúng tôi thẳng thắn cương nghị, thà chết không lui! Nếu như không thể bảo vệ được cô Kiều Như, tôi sẽ thẹn lòng với binh lính vùng biên giới phía bắc, thẹn với sứ mệnh của một chiến thần Thiên Vũ!”
“Thống lĩnh Tiêu.” Lâm Kiều Như mấp máy môi, không biết nên nói gì cho phải. Thống lĩnh Tiêu là người thẳng thắn cương nghị, điều mình nên làm lúc này là phải nghe theo sự sắp xếp của anh ta, đừng để hy sinh vô ích.
“Am àm!”
Tiêu Mặc Chiến đạp mạnh phanh xe, chiếc xe Jeep vọt về trước một đoạn, cuối cùng dừng lại trước một rừng cây. “Cô Kiều Như, mau xuống xe ngay đi!” “Được!”
Tay Lâm Kiều Như đã sớm nắm lấy chốt cửa, ngay khi Tiêu Mặc Chiến lên tiếng, Lâm Kiều Như nhảy xuống xe không hề do dự.
“Thống lĩnh Tiêu, cẩn thận!”
“Vâng! Tuyệt không hổ thẹn!”
Tiêu Mặc Chiến ngồi trên ghế lại, giơ tay chào một cái với mục tiêu bảo vệ lần này của mình là Lâm Kiều Như.
Lâm Kiều Như đột nhiên cảm giác, quay lại chào Tiêu Mặc Chiến.
Ngay sau đó, cô chỉ nghe thấy tiếng khởi động của xe Jeep, âm thanh gầm rú của động cơ, tiếng ma sát còn sót lại khi bánh xe lăn trên mặt đất, còn có tiếng gió lạnh lẽo vụt qua mặt.
Gió thổi đìu hiu, nước sông Dịch lạnh.
Lâm Kiều Như hiểu rõ, lần này Tiêu Mặc Chiến đi thật rồi.
Cô cũng không do dự nữa, quay người cố gắng chạy nhanh nhất có thể, đáng tiếc cô không nhìn thấy gì, mặc dù đã cẩn thận từng ly từng tí, thế nhưng vừa chạy hai bước đã vấp phải một cục đá trượt chân.
Một người phụ nữ bị mù mò mẫm trong khu rừng vắng đêm khuya, sự sợ hãi hoảng loạn trong lòng Lâm Kiều Như đã không thể dùng câu từ để hình dung nữa rồi.
Lâm Kiều Như không khóc, chỉ cắn răng cổ mò lấy một nhánh cây to gần bằng tay mình, nhặt nhanh cây, chống người đứng lên.
Cô mặc đồ hơi mỏng, trên người là bộ quần áo ngủ ở nhà, vừa rồi khi ở cùng Tân Thiên Lâm, áo còn bị xé rách mất mấy chỗ, không hề có chút tác dụng giữ ấm hay bảo vệ gì. Hơn nữa vừa rồi Lâm Kiều Như còn không cẩn thận ngã sấp xuống, mà đất trong rừng thì toàn là cát đá vụn và nhánh cây gãy nát.
Phần vải chỗ đầu gối đã bị rách toang, không cần đưa tay sờ vào, đầu gối đã cảm thấy vừa xót vừa đau, chắc là lần ngã vừa rồi gây trầy da. Lâm Kiểu Như dùng nhánh cây làm gậy chống, một tay cầm gậy đập lên đất dò đường, một tay duỗi ra trước lần mò, đề phòng mình đâm vào thân cây.
Cô không phải là người mù đã lâu, hoàn cảnh hoàn toàn tối đen này vẫn còn rất lạ lẫm với cô.
Tất nhiên cho dù có mù lòa thật, bị bất ngờ đẩy đến nơi xa lạ cũng không thể hành động tự nhiên cho được, Lâm Kiều Như cắn răng, cố gắng kiềm nén hai hàng nước mắt trong hốc. Cho tới tận giờ, khóc là điều thừa thãi nhất!
Suy nghĩ của Lâm Kiều Như đang hoàn toàn đặt vào việc làm sao để kiềm nén nước mắt nên không cẩn thận, lòng bàn chân hơi chao đảo, cả người ngã sấp về phía trước, bị một gốc cây cản lại, cúi người nằm trên cây.