Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 487




Chương 487: Tuyệt đối không thể

“Xoet xoet!”

Ngay sau đó, trong hai con người của Công Tôn Vũ bắn ra hai luồng ánh sáng rực rỡ chói mắt, giống như sấm chớp, phá vỡ bầu trời.

Ánh mắt sinh ra điện!

Trong truyền thuyết, thời cổ đại từng “tận mắt nhìn thấy người có bản lĩnh cao cường, dung nhập ý chí võ đạo của mình vào trong ánh mắt, dọa lui kẻ địch.

Giờ phút này Công Tôn Vũ thi triển ra, vậy mà bắn ra tia điện dễ như trở bàn tay.

Dưới kẻ có bản lĩnh cao cường như thế này thì e là ngay cả cao thủ như Võ trạng nguyên Hách Quang Minh cũng sẽ vừa nghe tin đã sợ mất mật, không đánh tự lui.

Nhưng mà Tần Vũ Phong là chiến thần Thiên Vũ, đã chinh chiến trăm ngàn lần, ý chí kiên định, sao có thể khiếp sợ e ngại chứ?

“Người đàn ông đến chết trái tim vẫn như sắt! Xem chiêu đây, Vá Trời Nứt!”

Tần Vũ Phong cũng hét lớn như vậy, cũng giẫm một bước về phía trước.

“Ầm ầm!”

Uy thế của Công Tôn Vũ giống như gió lớn sóng dữ, quét sách tấm phía, muốn ép vỡ Tần Vũ Phong.

Nhưng Tần Vũ Phong ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thể ngất trời.

Anh giống như đá ngầm trong bão tố, mặc cho người ta tàn sát bừa bãi như thế nào thì anh vẫn sừng sững bất động.

Cuối cùng sóng gió cũng không phá vỡ được đá ngầm! Đá ngầm cũng không đánh tan được sóng biển!

Trận giao chiến vô hình này, hai người chiến đấu ngang tay.

“Hửm?”

Công Tôn Vũ nhíu mày, hơi kinh ngạc một chút: “Trong phàm trần lại có một nhân vật cỡ này cũng xem như là hiếm thấy! Thí chủ Tần Vũ Phong, tặng anh một câu nói – nhịn một lúc sóng êm gió lặng, lùi một bước trời cao biển rộng!”.

“Nếu như anh chịu dừng tay thì tôi có thể mời sự tôn ra mặt hóa giải mâu thuẫn giữa anh và phiệt chủ Tần! Đến lúc đó, anh gia nhập làm đệ tử của núi Cát Hùng, ung dung tự do, có phải là tốt hơn hay không?”

“Tuyệt đối không thể!”

Tần Thiên Vương nóng nảy.

Ông ta biết rõ núi Cát Hùng mạnh đến cỡ nào hơn bất cứ ai khác.

Nhất là vị lão Thiên sư kia, giống như thần thánh vậy.

Nếu như Tần Vũ Phong được lão Thiên sự tán thưởng thì đối với Tần Phiệt mà nói, trái lại là một tin dữ.

Ai ngờ ngay sau đó Tần Vũ Phong lại lắc đầu, mở miệng nói: “Công Tôn Vũ, cảm ơn ý tốt của anh! Nhưng tôi cũng có một câu – nhịn một lúc càng nghĩ càng giận, lùi một bước càng nghĩ càng thấy thua thiệt!”

Cái gì?

Công Tôn Vũ có chút sững sờ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lời nói của Tần Vũ Phong cũng có chút đạo lý.

Người sống trên đời này chính là theo đuổi sự sảng khoái!

Nếu như lúc nào cũng nhường nhịn thì chẳng phải sẽ trở thành kẻ ai cũng có thể bắt nạt rơi vào cảnh khốn cùng hay sao?

“Ngài Công Tôn, thằng bất hiếu này không biết điều, nói nhiều với nó làm gì?”

Tần Thiên Vương không nhịn được thúc giục nói: “Xin ngài nhanh chóng ra tay, nhưng mà đừng trực tiếp đánh chết, tốt nhất là chừa lại một hơi thở, tôi còn cần xương tủy của nó chữa bệnh cho Thiên Lâm!”

Nghe thấy như vậy Công Tôn Vũ nhíu nhíu mày.

Rất rõ ràng anh ta cũng có chút khinh thường cách làm này của Tần Thiên Vương.

Nhưng lệnh của sự phụ khó cãi lại, anh ta nhận được mệnh lệnh của lão Thiên sư, xuống núi đi tìm Tần phiệt nương nhờ, nghe theo dặn dò của Tần Thiên Vương.

“Thí chủ Tân Phong, anh thật sự không nhượng bộ sao?”

Công Tôn Vũ lại đặt câu hỏi lần nữa, đây là tối hậu thư.

“Mối thù giết mẹ này không đội trời chung! Cái ông già súc sinh Tần Thiên Vương này hại chết mẹ của tôi, chẳng những không có ý ăn năn mà bây giờ còn muốn lấy xương tủy của tôi!”

“Giữa tôi và ông ta đã sớm không còn tình bố con nữa! Hôm nay, tôi phải lấy đầu của ông ta xuống tể mẹ của tôi trên trời có linh thiêng!”

Tần Vũ Phong đằng đằng sát khí, đi về phía Tân Thiên Vương.

Giống như một vị sát thần báo thù đến từ địa ngục!

“Nếu đã như vậy thì đành đắc tội!”

Vẻ mặt Công Tôn Vũ tối sầm lại, nâng hai tay lên, bày ra tư thế đặc biệt.

Chân phải của Tần Vũ Phong đột nhiên giẫm mạnh xuống đất, di chuyển giống như viên đạn được bắn ra dữ dội, đồng thời phát ra tiếng gào thét rung trời:

“Anh muốn chiến thì tôi theo đến cùng!”