Chương 442: Không phải là mắt tôi mù rồi chứ?
Trong rạp, Tần Vũ Phong đứng ở đó, trên khóe miệng vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, không vì sự xuất hiện của Tổng Thạch Thư mà thay đổi. Mà trong khoảnh khắc Tống Thạch Thư nhìn thấy Tân Vũ Phong thì như bị tạt một chậu nước lạnh, thu lại tất cả sự kiêu căng phách lối, chuyển thành vô cùng sợ hãi, thậm chí còn hơi hoảng hốt….
Nhưng vì liên quan tới góc đứng cho nên Phan Linh Kiều không nhìn thấy được nét mặt của anh ta.
“Tiểu Hầu gia, chính là tên khốn này, không những không đặt anh vào mắt mà còn nói nếu cha anh thấy anh ta thì cũng phải quỳ xuống gọi là bố!”.
Phan Linh Kiều lại quay về phía những vệ sĩ kia, hét lên: “Mấy tên vệ sĩ các anh đứng đực ra đó làm gì, mau xông lên bắt tên đó lại đây!”
“Vâng!” Đám vệ sĩ nhao nhao gật đầu, đua nhau xông lên phía trước, định dạy dỗ cho Tân Vũ Phong một trận.
Trông thấy cảnh tượng này, Chu Quốc Dũng và mấy tên lưu manh kia đều lộ ra vẻ mặt oán hận hung ác, cho rằng chắc chắn Tần Vũ Phong sắp đi đời nhà ma rồi! Làm gì có ai đắc tội với tiểu Hầu gia mà sống sót nổi?
“Dừng tay!”
Đột nhiên tiếng gào thét như sấm rền của Tổng Thạch Thư vang lên, dọa cho mọi người ở đó run lên, bao gồm cả mấy vệ sĩ kia. Tất cả vệ sĩ đều đứng đực ra đó, không dám tự tiện hành động.
“Tiểu Hầu gia, sao vậy ạ?” Phan Linh Kiều mờ mịt không thôi, không hiểu rõ cho lắm. Rõ ràng tên khốn này đang sỉ nhục Trung Dũng Hầu, nhưng tại sao Tổng Thạch Thư lại bảo dừng lại?
Nhưng đáp lại cô ta lại là một cái tát đầy vang dội.
“Chát!”
Tống Thạch Thư hung dữ tát một bạt tại lên mặt cô ta, để lại năm dấu ngón tay đỏ bừng trên má cô ta.
“Á á á!” Phan Linh Kiều phát ra từng tiếng hét thảm thiết, trên mặt đau rát, bị đánh cho ngẩn ra. Những người có mặt ở đây lại càng khó hiểu, trong lòng hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Con mẹ nó! Rốt cuộc đây. Đây là chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Tổng Thạch Thư là một tên thích bị ngược đãi, càng bị mắng lại càng vui à?
“Tiểu Hầu gia, sao anh lại đánh tôi? Rõ ràng là tên khốn kia đã sỉ nhục anh, anh phải bằm xác tên đó ra thành tâm khúc mới đúng chứ!” Phan Linh Kiều ấm ức nói.
“Im mồm! Cô còn dám nói thêm một chữ, tôi sẽ cắt luôn lưỡi cô, đập gãy răng cô mới thôi!” Tống Thạch Thư phát ra tiếng gầm đầy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Phan Linh Kiều bị dọa tới run rẩy, liên tục tui về sau mấy bước, biết anh ta tuyệt đối không phải đang đùa.
“Cộp cộp cộp” Tổng Thạch Thư sải rộng bước chân, vội vã đi tới trước mặt Tần Vũ Phong. Dưới ánh mắt của vô số người, anh ta đã làm ra một hành động không thể tưởng tượng nổi…
“Phịch!” Chỉ thấy đầu gối Tống Thạch Thư uốn cong, từ bỏ tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo, quỳ xuống trước mặt Tần Vũ Phong. Dáng vẻ khiêm tốn kia của anh ta như một tên đầy tớ hèn mọn đang hành lễ với cua chúa cao quý.
Trong chớp mắt, cả rạp đều sôi trào.
“Trời ạ! Sao lại thế này được?”
“Ai đó tát tôi một cái đi, không phải là mắt tôi mù rồi chứ?”
“Chẳng lẽ thằng ôn con này là con cháu thuộc dòng dõi quyền quý nào sao?”
Chu Quốc Dũng, Phan Linh Kiều và tất cả mọi người ngạc nhiên ồ lên liên tục, trong lòng càng cảm thấy khó tin. Phải biết rằng tiểu Hầu gia Tổng Thạch Thư là công tử bột nổi tiếng nhất Đế Đô, bối cảnh gia đình không hề tầm thường, mắt cao hơn đầu, từ trước đến nay đều không dùng mắt nhìn người ta.
Trên đời này, số thanh niên có thể khiến anh ta quỳ xuống hành lễ có thể đếm được trên đầu ngón tay.