Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 408




Chương 408

Nửa canh giờ sau Tiêu Mặc Chiến không ngừng cưỡi ngựa, chạy tới giáo đường màu trắng.

Từ khoảng cách xa cũng có thể nhìn thấy được, Tần Vũ Phong đang đứng yên như một bức tượng được điêu khắc.

Tần Vũ Phong tức giận tột độ, khí huyết chảy ngược, lâm vào hôn mê sâu. Nhưng anh vẫn như một cây lao, đứng thẳng tắp một chỗ. Tay trái ôm thi thể của Công Hoa. Tay phải ôm Lâm Kiều Như đã bị mù.

Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt màu hổ phách của Tiêu Mặc Chiến rưng rưng, cơn tức giận trong lòng cứ thế tỏa ra khắp nơi.

Tiêu Mặc Chiến ngay lập tức lấy điện thoại ra, đăng nhập vào giao diện đặc biệt như thường lệ, thông báo tin tức:

“Tần Thiên Vũ tinh thần bất ổn, rơi vào hôn mê!”

“Vợ bị người ta ám hại, dẫn đến mù lòa cả hai mắt.”.

“Công Hoa liều mình giết địch, hi sinh một cách thê thảm”

“Tất cả tướng sĩ ở biên giới phía bắc, không cần biết là người ở đâu, lập tức tới Dương Hải”.

“Ai dám cản trở, giết không tha!”

Vài giây sau, ở Đại Ninh, bảy mươi hai tỉnh Cửu Châu. Tất cả chiến sĩ ở biên giới phía Bắc, điều nhận được tin tức.

“Ầm!”

“Ầm.”

“Ầm”. Từng hơi thở đáng sợ xông thẳng lên trời, kinh thiên động địa. Miêu Cường phía Nam, Thập Vạn Đại Sơn, vô số đạo tặc Lục Lâm ẩn nấp ở đấy.

“Giết!”

Thanh Long bị đạo tặc bay vào vây quanh, đối mặt với việc bị hàng nghìn người vây hãm, đột nhiên anh ta rút trường đao, tấn công thẳng về phía trước.

“Thanh Long, anh điên rồi hả?” Vị đồng đội bên cạnh kinh hãi nói.

“Chung cực áo nghĩa – Thanh Long yến nguyệt trảm”

Đột nhiên Thanh Long điên cuồng thiêu đốt bên trong cơ thể, dũng cảm thi triển ra đấu pháp mà không sợ rằng nó sẽ dẫn đến cái chết, kiên cường nhảy vào cứ địa của địch.

Những người đi qua, người ngã ngựa đổ, ở phía bên kia trận địa địch mở ra một đường máu.

Ngay cả tên thổ phỉ trứ danh như Miêu Cương cũng bị làm cho dọa cho choáng váng.

“Cmn! Ai nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thì ra lúc trước, Thanh Long đã che giấu thực lực của mình!”

“Giờ còn đánh đấm gì nữa, chạy mau”

Vương quốc An Luân, đứng thứ hai trên thế giới về mức độ an toàn.

Các nước trên thế giới đều phải người đến, còn có đội bảo vệ vô cùng xa hoa, đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Mà bên Đại Ninh chỉ dẫn theo một người duy nhất. Tuy ít nhưng không thể nào mà coi thường khả năng của gã kia.

Bởi vì vị vệ sĩ kia chính là Huyền Vũ – một trong mười người tinh nhuệ của biên giới phía Bắc, được ca ngợi là “lá chắn bất khả xâm phạm”.

Trong những năm qua, Huyền Vũ đã bảo vệ hàng trăm vị chính trị gia… chưa bao giờ thất bại.

Chẳng sợ đối đầu với những tay sát thủ đứng đầu, anh ta cũng có thể bảo vệ một cách dễ dàng.

“Đinh Linh Linh”

Đột nhiên Huyền Vũ kích động hô lớn, anh ta cúi đầu xem xét, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức nhìn đại biểu của Đại Ninh mà nói: “Trưởng Quan Ngô, xin thứ lỗi.”

“Tôi không thể bảo vệ ông được rồi, tôi phải về Đại Ninh”

“Sao?”

Trưởng Quan Ngô mơ hồ, không thể nhịn được mà đặt câu hỏi: “Huyền Vũ, trong giờ phút quyết định, cậu không được bỏ tôi lại như thế! Huống hồ gì, cậu… là người đại diện biên giới phía Bắc, phải đảm bảo an toàn cho tôi, nếu cứ vậy đi về, không sợ người trên trách tội cậu à?”.

“Tôi là một người trung thành, không phải với Đại Ninh cũng không phải với biên giới phía Bắc mà là với Thiên Vũ đại nhân, giờ người bị tập kích, tôi phải trở về!”.

Nói xong Huyền Vũ không quay đầu lại mà rời khỏi hội trường. Thiên Vũ bị tập kích? Nghe vậy, Trưởng Quan Ngô rùng mình, cả người như bị điện giật.

Chiến thần Thiên Vũ chính là người rất quan trọng đối với Đại Ninh, an nguy của anh chính liên quan đến an bình của cả quốc gia