Chương 347
Quản gia nhà họ Dương vội vàng đi vào, nói lớn: “Khách quý đến rồi, mời ông ra ngoài nghênh đón ạ!”
Khách quý? Nghe đến đây, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.
Ai cũng biết Dương Thiên Hải là nhân vật có tiếng lớn thứ hai ở Thạch Trì, khách quý mà đích thân ông ta ra nghênh đón ít lại càng ít.
“Là ai đến vậy?” Dương Thiên Hải không đợi được đánh hỏi luôn.
“Là ngài Tổng đốc ạ!” Quản gia run rẩy đáp. Cái gì?
Mặt mũi Dương Thiên Hải lập tức biến sắc, như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức bình tĩnh trở lại.
Nửa đêm nửa hôm, nhân vật quyền lực nhất ở Thạch Trì đột nhiên đến thăm, nhất định là có chuyện quan trọng.
Vào giây phút quan trọng này không được để xảy ra bất cứ sai sót nào.
“Nhóc con, may cho cậu đó!”.
Dương Thiên Hải nhìn Tần Vũ Phong bằng cái nhìn dữ tợn, sau đó đưa tay ra hiệu cho đội tuần tra cất súng đi.
Tuy ông ta nắm quyền lớn trong tay nhưng cũng không dám công khai giết Tần Vũ Phong trước mặt tổng đốc.
Tuy nhiên, Dương Thiên Hải vẫn không dễ dàng từ bỏ, một lần nữa buông ra những lời tàn nhẫn: “Cậu nhóc, tạm thời tôi để cậu sống lâu hơn một chút! Khi tổng đốc đi rồi, ông đây sẽ tính toán với cậu một lần nữa!”.
Nói xong, ông ta quay lưng bước ra khỏi phòng làm việc, dẫn theo La Cường Kiệt và đội lính điều tra, bước ra cửa biệt thự để nghênh đón tổng đốc.
Nhất thời không có ai trông chừng Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong không hề chạy trốn mà chăm chú quan sát bọn họ, khóe miệng nở nụ cười thần bí.
Kịch hay, tôi cũng muốn xem xem! Chẳng mấy chốc, mọi người đã ra đến bên ngoài biệt thự. Chỉ nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang từ từ tiến đến. Thoạt nhìn không dễ nhận ra, nhưng khi nhìn thấy biển số “Trì A00001” đã cảm nhận được sự uy nghiêm vô song.
Đây là xe của Đường Minh, tổng đốc của Thạch Trì! “Ầm”. Cửa xe mở ra. Đường Minh bước ra khỏi xe.
Ông ta khoảng năm mươi tuổi, mặc âu phục, đi giày da, khuôn mặt ánh lên vẻ uy nghiêm, cử chỉ toát ra vẻ oai phong khó tả.
Tất cả mọi người ở đó đều xốc lại tinh thần, không dám chậm trễ. “Tổng đốc Đường, nửa đêm rồi còn có ngọn gió nào đưa ông tới đây vậy?”. Dương Thiên Hải lập tức chào hỏi, trên khuôn mặt già nua kia cười
Xét về cấp bậc, ông ta kém Đường Minh nửa cấp.
Điều quan trọng hơn là Đường Minh tuổi còn trẻ, vẫn có hy vọng thăng tiến, chuyển đến Thủ đô.
Nhưng Dương Thiên Hải đã lớn tuổi và sẽ nghỉ hưu vào năm sau, vì vậy thái độ của ông ta đương nhiên cũng tôn trọng hơn rất nhiều.
Không ngờ Đường Minh lại thờ ơ trước sự niềm nở của ông ta, chỉ coi ông ta như không khí và không có chút phản ứng nào.
“Đây.”
Sắc mặt Dương Thiên Hải trở nên cứng ngắc, nhất thời xấu hổ, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, không biết mình đã mạo phạm đến tổng đốc chỗ nào.
Dưới sự chú ý của mọi người! Đường Minh đứng ở cửa biệt thự, khoanh tay đứng nhìn lên bầu trời.
“Kỳ lạ! Tổng đốc Đường đứng như thể đang đợi ai đó”
“Rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể khiến Tổng đốc Đường phải đứng đợi như thế?”
“Hơn nữa, ông ấy cứ đứng khoanh tay ngẩng đầu nhìn lên trời như vậy…chẳng lẽ người ông ấy đợi ở trên đó sao?”
ở phía xa, La Cường Kiệt và đội lính tuần tra đang xì xào, bàn tán xôn хао.
Những người khác theo hướng nhìn của Đường Minh ngẩng đầu nhìn lên.
“Trời ơi! Nhanh nhìn xem, đó là cái gì?” Đột nhiên, ai đó kêu lên.
“Vù vù” Trong màn đêm.
Một chiếc trực thăng xuyên qua đám mây đen và xuất hiện trước tầm mắt của tất cả mọi người.