Chương 314
Hai mắt Tần Vũ Phong đỏ hoe, nắm đấm gắt gao trông giống như một con sư tử đang nổi giận. Bởi vì anh thấy rõ ràng trên trán của Lâm Kiều Như đang được quần một lớp băng gạc.
Vết thương, vết máu vẫn còn có thể nhìn thấy mờ nhạt, và anh không biết cô đã phải trải qua những thương tổn nào.
“Tôi…tôi không cẩn thận bị ngã!”
Lâm Kiều Như bối rối trả lời, nhưng ánh mắt né tránh của cô đã phản bội cổ.
“Không có khả năng! Kiều Như em liền ngoan ngoãn nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Tần Vũ Phong nhìn chằm chằm hai mắt cô, ép cô phải nói ra sự thật. Nhưng Lâm Kiều Như từ đầu đến cuối vẫn kiên trì củi đầu, giống như một học sinh mắc lỗi mà giữ im lặng.
“E hèm..”
Đột nhiên, ông lão trên giường bệnh bên cạnh họ một tiếng rồi nói: “Chàng trai, cậu phải cảm tạ vợ mình! Bệnh viện vốn dĩ không chịu tiến hành phẫu thuật cho cậu. Để cứu cậu, cô ấy đã dập đầu đủ năm trăm cái mới có thể có tiền phẫu thuật!”
“Cái gì cơ?” Tần Vũ Phong cả người như chấn động, sửng sốt không thể tin vào tai mình. Tiếp theo, ông lão đem nhưng chuyện đã xảy ra trước đó tóm tắt trong vài từ rồi kể lại cho Tân Vũ Phong nghe.
Sau khi biết được sự thật, Tần Vũ Phong nhìn bộ dạng tiều tụy của Lâm Kiều Như, sự vững vàng trong lòng lúc này đã bị phá vỡ trong nháy mắt.
“Kiều Như, cô gái ngốc nghếch này!”.
“Vì để cứu anh, căn bản không đáng để em làm vật hi sinh như thế này, có hiểu không?”
“Tại sao em lại ngốc nghếch như thế?” Tần Vũ Phong ôm chặt cô vào lòng, lấy hết sức mà thét lên, đồng thời chảy xuống hai hàng nước mắt đau lòng. Anh là một người cứng rắn!
Ở trên chiến trường, dù bị thương nặng như thế nào anh cũng không bao giờ rơi bất kì một giọt nước mắt nào.
Nhưng vào lúc này, anh cuối cùng cũng phải bật khóc! Người đàn ông chưa rơi nước mắt bao giờ thật ra chính là vì chưa đụng tới đúng chỗ đau lòng mà thôi.
Vết thương trên trán Lâm Kiều Như dường như còn nặng hơn hàng ngàn vết thương lòng mà anh đã phải gánh chịu trong suốt nhiều năm.
“Kiều Như, có đau không?” Tần Vũ Phong xoa nhẹ trán cô vỗ về, động tác vô cùng dịu dàng.
“Nó không đau, chỉ là một số vết thương ngoài da! Chỉ cần có thể cứu được anh, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì!”
Lâm Kiều Như kiên định nói.
“Cô gái ngốc. Tần Thiên Vũ anh ở đây thì sẽ không phụ lòng em hết kiếp này đến kiếp khác!”
Tân Vũ Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của cô, chân thành hứa hẹn. Có lẽ trong mắt người khác, thân phận của hai người bọn họ quá cách xa nhau.
Một người là chiến thần Thiên Vũ, cao quý vô song, đứng trên đỉnh cao quyền lực, ngay cả tám dòng tộc tài phiệt lớn cũng phải cúi đầu.
Một người chỉ là một cô gái bình thường, không có lại lịch gì, vẫn tốt hơn nhiều so với những cô gái Đế Đô kia. Nhưng theo quan điểm của Tân Vũ Phong, có thể gặp được Lầm Kiều Như là may mắn lớn nhất trong cuộc đời anh! Kể cả khi đem tất cả các mỹ nhân trên thế giới cộng lại thì cũng chưa bằng ngón tay của cô.
“Đúng rồi, những người trước đó đến tột cùng là có lại lịch gì vậy? Còn có…anh làm thế nào mà có thể lợi hại như vậy?” Lâm Kiều Như mở to đôi mắt đẹp tò mò chờ đợi câu trả lời.
“Việc này.”
Tần Vũ Phong lâm vào do dự, trầm ngâm một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Thật ra, những người ngày hôm đó là người trong dòng tộc của anh!”
“Dòng tộc?. Lâm Kiều Như hơi sửng sốt trong giây lát. Cô quen biết Tân Vũ Phong lâu như vậy, cũng chưa từng nghe anh nhắc tới gia đình mình.
Trước đó cô chỉ biết Tần Vũ Phong làm rể nhà họ Lâm, nhưng trong đám cưới với Lâm Yến Vân ba năm trước, gia đình của Tần Vũ Phong cũng không đến tham dự.
“Kiều Như, thân phận của anh quả thực không đơn giản như vậy. Giải thích cũng có chút phức tạp, nhưng anh sẽ không bao giờ nói dối em! Một lát nữa anh và em sẽ đến Để Độ. Anh sẽ mang em đi gặp vài người, được chứ!”
Tần Vũ Phong thương lượng.
“Được!”.
Lâm Kiều Như gật gật đầu. Sở dĩ Tân Vũ Phong nói như vậy cũng không phải là cố ý che giấu cô.
Mà là đối với những ân oán của nhà họ Tân, hiện tại không thích hợp để Lâm Kiều Như biết, chuyện này sẽ chỉ mang lại áp lực và rắc rối cho cô mà thôi!