Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 299




Chương 299:

Sau khi anh chết, cát bụi trở về cát bụi, mọi vinh quang cũng không còn nữa.

Giờ đây, một khi Tần Vũ Phong khoác chiếc mãng bào lên người, anh sẽ có cơ hội được xưng tụng “vua khác họ” trong tương lai và trở thành hoàng tộc thứ năm!

Hoàng tộc, cha truyền con nối qua nhiều thế hệ.

Và đứng trên tám gia đình tài phiệt!

Điều này đã làm lay động lợi ích của vô số người, và nhất định sẽ ảnh hưởng tới sức mạnh của tám gia đình tài phiệt, làm sao mà họ có thể đồng ý được?

Vì chuyện này, bọn họ cùng nhau ép cung, muốn Tứ hoàng tử lấy lại chiếc mãng bào.

“To gan!”

Tứ hoàng tử giận dữ hét lên:

“Ba năm trước, ngoại tộc rối loạn, tiền tuyến nguy cấp. Chính Tần Thiên Vũ đã dẫn một triệu kỵ binh đến phá độ thành của nước giặc, mở mang lãnh thổ của Đại Ninh thêm ba nghìn dặm!”

“Việc mở mang bờ cõi, đừng nói tới việc ban thưởng mãng bào, cho dù là trực tiếp lên ngôi vương là điều không thể!”

“Ngươi mau lui xuống đi!”

Tứ hoàng tử rất tức giận, giọng điệu sắc bén.

Tuy nhiên, các đại lão của tám gia đình tài phiệt kia không hề rút lui mà còn tiến lên nhanh hơn.

“Mong điện hạ suy nghĩ kỹ lại!”

“Chúng thần không có phản đối phong cho hắn làm người đứng đầu trăm tướng nhưng việc trao tặng mãng bào thì tuyệt đối không thể!”.

“Đúng… đứa con trai này công trạng to lớn, có tài dùng binh, nếu để hắn ta tiếp tục phát triển, e rằng sau này vô số tai hoạ kéo đến!”.

Tất cả mọi người đều năm mồm mười miệng, nước bọt bắn linh tinh, thậm chí còn hắt nước bẩn lên người Tần Vũ Phong.

Vốn đây là lễ trao giải linh thiêng và trang trọng, ấy vậy mà dường như đã trở thành một phiên chợ rau..

Tuy nhiên, những tên lính canh ở đằng xa không dám ngăn cản lại.

Bởi vì những đại lão của các thế phiệt đều là những nhân vật có thể, đứng ở đỉnh cao của Kim Tự Tháp, họ kiểm soát sự sống của Đại Ninh, tuyệt đối không được phép đắc tội.

“Các ngươi… Các ngươi!”.

Tứ hoàng tử tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, nhưng cũng

đành bất lực. Bây giờ tám gia đình tài phiệt đã liên thủ, ngay cả hoàng tộc mà anh đại diện cũng không thể hoàn toàn xé nát mặt bọn họ được.

Tuy nhiên, nếu anh lấy lại chiếc mãng bào, buổi lễ trọng đại này sẽ trở thành trò hề, không chỉ làm mất thể diện của hoàng gia mà còn xoá sạch thể diện của Tần Thiên Vũ, không có chút uy tín nào.

“Ding!”

Đúng lúc này, Tần Vũ Phong bước ra với tư thế cao ngất như núi.

“Bum!”

Một luồng hơi thở vô hình, mạnh mẽ giống như sông Dương Tử vỡ bờ,  lan ra tứ phía, giáng vào tất cả mọi người.

Những tên tai to ban đầu ồn ào, giờ như mắc kẹt xương cá, không nói được lời nào.

Tần Vũ Phong lướt nhìn mọi người, ngạo mạn nói:

“Ta Tần Thiên Vũ cả đời làm việc, sao cần phải giải thích với các ngươi? Mặc mãng bào hay. không, cũng không đến lượt các ngươi chỉ bảo!”.

Vừa nói, anh vừa đưa tay giật lấy chiếc mãng bào vàng.

Nhìn thấy hành động này, một ông lão tóc bạc nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Tần Thiên Vũ, ngươi không sợ đối đầu với tám gia đình tài phiệt bọn ta sao!”

Từng câu từng chữ đều chứa đầy ý đe doạ.

“Hừ! Là địch, các ngươi có thể làm gì ta?”.

Tần Vũ Phong nói xong, ném chiếc mãng bào lên trên cao.

“Rầm!”.

Chiếc mãng bào được thêu bằng lụa vàng lúc này dường như “thức giấc”, giương răng múa vuốt, gào rống lên trời.

Tần Vũ Phong vung tay lên, khoác chiếc mãng bào lên người. Tại thời khắc đó, anh hệt như một vị vua! Hiên ngang giữa đất trời, quát gió gọi mây!

Chiếc mãng bào khổng lồ như nuốt chửng cả bầu trời, dám bóp chết rồng thật!

Sự uy nghiêm, ngang ngược của anh bộc lộ thậm chí còn vượt xa cả Tứ hoàng tử.

“Tiếng xì xì!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, vô số khách có mặt tại đây cảm thấy luồng khí lạnh, sửng sốt kinh ngạc.

Bọn họ không bao giờ tưởng tượng được Tần Vũ Phong lại hống hách như vậy, công khai gây thù với tám gia đình tài phiệt.

Đại diện của tám gia đình tài phiệt đó sắc mặt ảm đạm, trông xấu hơn cả ăn phải ruồi.

Nhưng Tần Vũ Phong cũng không chịu ngừng, ngược lại cúi đầu nhìn xuống mọi người.

“Mãng báo trước mặt, người còn không mau quỳ xuống?!”