Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 288




Chương 288

Thiệp mời sao? Nghe đến đây, người nhà họ Lâm đều sững sờ. Thiệp mời gì mà có thể khiến những tinh nhuệ này lại đến đây?

Bỗng nhiên trong đầu Lâm Yến Vân hiện ra một suy nghĩ táo bạo, hơi thở cô ta trở nên gấp gáp.

“Lẽ nào…lẽ nào là..”.

Thủ lĩnh kia không chần chừ, lấy từ trong túi ra bốn tấm thiệp mời được mạ vàng.

| “Đây là thiệp mời cho buổi lễ trọng đại ngày mai, theo chỉ thị của cấp trên, chúng tôi đến tặng cho mọi người. Mọi người nhất định phải đến tham dự đúng giờ!”

Thủ lĩnh đặt tấm thiệp mời xuống, dẫn theo nhóm vệ binh rời đi. Một sự im lặng chết người trong ngôi nhà! Bốn người đứng ngây ra, sững sờ, không tin vào mắt mình.

Phải hơn nửa phút sau, Lâm Quốc Kiển mới có phản ứng lại và lao ngay tới.

“Trời ơi! Thật sự là thiệp mời của đại lễ này, cả hàng thật đó!”

“Haha…”

Lâm Hoàng Quân cười đến ngay cả người, vui mừng nói: “Phát tài rồi, gia đình chúng ta phát tài rồi! Theo giá ở chợ đen, bố tấm thiệp này có giá tận 12 nghìn tỷ đó! Chỉ cần bán chúng đi, thì chúng ta có thể trở thành

người giàu có nhất Dương Hải, chúng ta lại được trở về biệt thự Star River | rồi!”

“Thế nhưng…những tinh nhuệ của biên giới phía Bắc đó, tại sao lại tặng thiệp cho chúng ta chứ?” Dương Nguyệt Dung cau mày hỏi.

Điều này thật kỳ quái!

Những người có thể tham gia đại lễ đều là quý tộc giàu có, thậm chí kể cả là người đứng đầu Dương Hải cũng còn lâu mới đủ tư cách tham gia. Mà nhà họ Lâm chỉ là người dân bình thường, họ làm gì có tư cách được nhận thiệp mời chứ?

Con biết rồi, nhất định là chiến thần Thiên Vũ đã để mắt tới con rồi!”

Kiều Yến Vân bỗng nhiên như phát hiện ra điều gì đó, cô ta cười rạng rỡ, cực kỳ tự tin nói: “Không phải chiến thần Thiên Vũ đang tuyên bố sẽ cầu hôn một cô gái trong đại lễ sao? Nếu như đoán không sai, thì cô gái đó…chính là con đây!”

“Thật không thế?” Lâm Quốc Kiến và mọi người đều sốc khi nghe tin tốt đó nhưng vẫn không dám tin.

“Chị, chị quen biết chiến thần Thiên Vũ từ bao giờ thế, sao em không biết nhỉ?” Lâm Hoàng Quân tò mò hỏi.

“Không phải Hạng Hồng Vũ anh ấy vẫn không quên được chị sao? Trong tay anh ấy có rất nhiều ảnh của chị mà, anh ấy lại là lính của chiến thần Thiên Vũ nữa!”

“Nếu như thế, chiến thần Thiên Vũ nhất định đã nhìn thấy hình của chi, hơn nữa cũng không thấy có cô gái nào khác, vì thế anh ấy đã phải lòng chị qua tấm ảnh đó, lần này anh ấy xuất núi chính là vì muốn tỏ tình với chị!”

Lâm Yến Vân dương dương tự đắc, giống như một nữ hoàng kiêu hãnh vậy.

“Không sai, nhất định là như vậy rồi! Yến Vân nhà mình xinh đẹp tuyệt trần, như hoa như ngọc, chiến thần Thiên Vũ đã phải lòng con cũng là điều đương nhiên!”

Dương Nguyệt Dung gật đầu tới tấp, cực kì đồng tình với suy đoán này.

Bởi vì ngoài lý do đó thì không có cách nào khác có thể giải thích sự việc họ được nhận thiệp mời.

“Tốt quá rồi! Lần này nhà họ Lâm chúng ta một bước bay lên trời rồi!” Lâm Quốc Kiến vô cùng kích động nói.

“Có thể trở thành mẹ vợ của chiến thần Thiên Vũ, về sau ai còn dám. khinh thường mẹ nữa?”

“Chị gái, đến lúc đó chị sắp xếp cho em vài việc vặt cũng được!”

Cả nhà họ chìm đắm trong sự phấn khích, nóng lòng chờ đợi đến ngày mai.

“Hứ! Mấy tên chó Tần Vũ Phong, rồi cả chủ tịch Phong Vân còn không có cửa nâng giày cho chiến thần Thiên Vũ! Còn có cả con khốn Lâm Kiều Như nữa, lần này, con nhất định sẽ giết chết cô ta!” .

Mắt Lâm Yến Vân hằn lên sự gớm ghiếc, hung ác giống như con rắn độc tìm con mồi ăn thịt.

Uống nước rửa chân trên con tàu du lịch là nỗi xấu hổ, nhục nhã trong đời cô ta, cô ta vẫn luôn ôm mối hận đến tận bây giờ.

Giờ đây, cô ta trở thành đối tượng được chiến thần Thiên Vũ yêu thích, cá chép hoá rồng, hẳn cô ta sẽ muốn trả mối thù sâu nặng này!

Thế nhưng cô ta không thể ngờ rằng, vào buổi lễ ngày mai mình sẽ trở thành trò cười trước mặt thiên hạ.

Ngày hôm sau, cuối cùng buổi lễ trao giải long trọng cũng được tổ chức. Địa điểm tổ chức tại thung lũng Thăng long ở ngoại ô.

Các tinh nhuệ của doanh trại Dương Hải tập trung ở đây từ sớm, cứ ba bước lại có một người để đảm bảo không có tai nạn ngoài ý muốn xảy ra.

Nghe đồn rằng thời xa xưa, từng có người nhìn thấy một con rồng ở đây, bay vút lên trên trời nên được đặt tên là “thung lũng Thăng Long”.