Chương 239
Đột nhiên, Triệu Quyền từ xa nhìn về phía Tần Vũ Phong, quát lớn: “Tên tiểu tử thối này, không phải là tài xế thôi sao, còn đứng ngày ra đẩy làm gì?”
“Đây là nhà của tôi, tại sao tôi phải rời đi?” Tần Vũ
Phong lạnh lùng nói. “Nhà của anh?”
Nghe vậy, Triệu Quyền sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ khinh thường: “Đúng là chém gió cũng không biết đường chém gió! Đây rõ ràng là nhà mà chủ tịch tập đoàn Phong Vân đích thân tặng cho em họ tôi, một nửa xu cũng không liên quan đến anh!” Anh tự cho mình là chủ tịch của tập đoàn
Phong Vân à? Còn không mau cút đi?
“ Đối mặt với sự khiêu khích, Tần Vũ Phong vẫn lãnh đạm không chút biểu cảm, nhưng sự nhẫn nại trong lòng đã đến cực hạn. “Tiểu tử thối, cậu bị điếc sao, dám bỏ ngoài tai lời nói của tôi?”
Triệu Quyền vênh mặt đứng dậy, giơ nắm đấm đập về phía Tần Vũ Phong.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Đại Hải và Mã Xuân Phương không ngăn cản họ, và họ tỏ ra hả hê. Ở trong mắt bọn họ, Tần Vũ Phong là tay sai, cho dù bị thương cũng không thành vấn đề “Dừng lại!”
Đột nhiên, một câu nói tức giận vang lên ngoài cửa.
Lâm Kiều Như đã về nhà!
Cô bước nhanh đi tới, lông mày dựng lên, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm Triệu Quyền nói: “Anh anh làm sa vậy? Anh vừa tới đã muốn kiếm chuyện sao?”
Triệu Quyền nhanh chóng thu lại nắm đấm, chế nhạo nói: “Kiều Như, anh chỉ đùa thôi! Hơn nữa, vì một tên tài xế mà rước bực vào người cũng không đáng!”
“Ai nói anh ấy là tài xế?”
Lâm Kiều Như tức giận nói, lồng ngực gấp gáp thở dường như là bất bình thay cho Tần Vũ Phong. “A? Hắn là ai? Không phải là chủ tịch Phong Vân đấy chứ?” Triệu Quyền không nhịn được liên tục hỏi.
Lúc trước ba người nhà họ nhìn thấy Tần Vũ Phong bộ dạng bình thường, tướng mạo không có gì xuất sắc, cũng không coi trọng, thậm chí trước mặt còn nói biết bao lời ác ý.
Bất quá Tần Vũ Phong không phải tài xế, còn có thể là ai được chứ?
“Hắn. hắn là ”
Lâm Kiều Như nhất thời không nói nên lời, cô không biết nên giới thiệu thân phận của Tần Vũ Phong như thế nào. Vốn dĩ Tần Vũ Phong là chồng cũ của chị cô, nếu hai người sống chung với nhau chắc chắn sẽ bị đàm tiểu bên ngoài. Nhưng từ khi cô biết được sự thật cô vốn là đứa trẻ được mẹ nhặt về trong lòng cô cũng nhẹ đi đôi chút.
Trai chưa vợ, gái chưa chồng!
Có gì không hợp tình hợp lý chứ?
Thật tiếc vì mối quan hệ của cả hai đã nồng ấm rồi, trải qua bao thăng trầm nhưng chưa bao giờ xuyên thủng được lớp giấy cuối cùng. “Hum…”
Đột nhiên, Lâm Kiều Như hít sâu một hơi, tựa hồ đang đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, đột nhiên cô choàng tay qua cánh tay Tần Vũ Phong, nói: “Anh ấy là bạn trai của tôi!” …
Mặc dù giọng nói của cô ấy không lớn nhưng vô cùng kiên định.
Tần Vũ Phong sửng sốt, trong lòng cảm thấy sung sướng chưa từng có, vui sướng hơn trúng số gấp vạn lần.
Anh từ lâu đã biết rằng Lâm Kiều Như chính là cô gái đã cứu mạng anh 18 năm trước!
Nhưng vì sợ gấp gáp, anh không bao giờ tiết lộ thân phận của mình, cũng muốn từ từ khiến Lâm Kiều Như yêu anh.
Không ngờ…có thể mượn cơ hội này khiến Lâm Kiều Như bày tỏ tâm ý của mình.
Anh cúi đầu dịu dàng nhìn Lâm Kiều Như, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Như thoáng hiện nét ửng hồng, cô vô cùng ngại ngùng.
Cô gái đỏ mặt chỉ vì người yêu!
Một thứ tình cảm khó tả tràn ngập giữa hai người họ.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Triệu Quyền đã hét lên, phá hủy bầu không khí tươi đẹp. “Kiều Như, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Cô không phải được chủ tịch tập đoàn Phong Vân nhìn trúng sao, lại còn dây dưa với tên nhóc hôi hám này?”
“Chẳng lẽ … hắn chính là trai bao mà cô lén nuôi?”