Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 227




Chương 227:

“Không phải vậy!”

Đường Tam Hoàng lắc đầu: “Kiều Tam Chính, chỉ là một con chó do bố tôi nuôi, và tôi không cảm thấy đáng tiếc nếu như anh ta bị anh giết! Tôi lần này tới tìm anh, là làm theo ý bố tôi, mời anh gia nhập Liên đoàn Tây Hải!”

“Anh vừa có khối tài sản hàng trăm tỷ, lại có thể chỉ dùng một chiêu đánh gục Hạng Hồng Vũ, có thể nói là anh đây vừa có tiền vừa có thực lực, trong tương lai nếu cùng chúng tôi hợp tác có lẽ anh sẽ còn phát triển hơn!”

Những nhận xét này vô cùng khiêu khích.

“Không có hứng thú!”

Tần Vũ Phong nhún vai, lộ ra vẻ khinh thường: “Tôi là người ở một mình quen rồi, không bao giờ vì người khác mà làm việc!”

“Trước tiên đừng vội từ chối, bố tôi đã ra điều kiện mà anh không thể từ chối! Chỉ cần anh nguyện ý gia nhập Liên đoàn Tây Hải, anh sẽ là người duy nhất, có được vị trí Phó Long Chủ, dưới một người trên vạn người.“

Đường Tam Hoàng nói chuyện đồng thời nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tần Vũ Phong.

Hắn cho rằng chính mình chủ động tung ra tuyệt chiêu cuối, Tần Vũ Phong hẳn là mang ơn đội nghĩa, thậm chí mừng rỡ như điên.

Nhưng điều làm anh ta thất vọng chính là Tần Vũ Phong không có chút cảm xúc nào.

“Anh ta có ý gì chứ?”

Đường Tam Hoàng tức giận trong lòng, giống như đã chịu sự coi khinh lớn từ Tần Vũ Phong.

“Ha ha…Liên đoàn Tây Hải các anh có kế hoạch hay đấy, Giao cho tôi một vị trí hữu danh vô thực, còn muốn biến tôi trở thành kẻ ngu ngốc, anh thật sự cho rằng tôi là đồ ngốc sao? Cái thứ chết tiệt gì mà Phó Long Chủ, tôi không cần!”

Tần Vũ Phong cũng không thèm chú ý tới anh ta, quay người chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đứng lại!”

Đường Tam Hoàng lắc mình một cái, mặt hằm hằm đứng ở trước mặt anh, đầy vẻ thù địch, hẳn là tức giận đến cực điểm.

Anh ta luôn độc đoán, muốn làm gì thì làm.

Đây là lần đầu tiên anh gặp phải trường hợp bị ngó lơ như ngày hôm nay.

“Muốn động thủ sao, đây là anh ép tôi đấy!”

Tần Vũ Phong đương nhiên sẽ không sợ, lộ ra biểu cảm nóng lòng chờ đợi.

Không ngờ Đường Tam Hoàng lại nói vậy!

Đường Tam Hoàng these nhưng lại cố gắng nên sự tức giận xuống mà là nở một nụ cười quái dị, trong nụ cười ẩn chứa một sự nguy hiểm.

“Suy nghĩ lại một chút đi, Tần – Vũ – Phong!” Anh ta cố tình kéo dài giọng nói.

Trong phút chốc, sắc mặt của Tần Vũ Phong liền thay đổi, thâm trầm như một cái giếng không đáy.

Ảnh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo, và một vẻ sắc bén chưa từng thấy.

“Làm sao anh lại biết được thân phận của tôi?” Tần Vũ

Phong lạnh như băng hỏi.

“Tần Vũ Phong tiên sinh, hóa trang của anh thật hoàn hảo, nhưng có quá nhiều điều trùng hợp! “Lúc trước, Kiều Thiên Dã bắt Lâm Kiều Như, là anh đứng ra can thiệp! Không bao lâu sau, chủ tịch Phong Vân liền tuyên chiến với Kiều gia!”

“Tại cuộc họp thường niên của Hạng gia, cũng là như thế! Anh đầu tiên đã bị Hạng Hồng Vũ sỉ nhục, sau đó chủ tịch Phong Vân liền tới, hung hăng đánh đập Hạng Hồng Vũ!”

“Tôi đã thực hiện một cuộc điều tra đặc biệt – ba năm trước, chủ tịch Phong Vân biến mất một cách kỳ lạ, và không có tin tức gì! Và ở Đông Hoa, lại có thêm một người tên là Tần Vũ Phong đến ở rể!”

“Chuyện trong nhà chưa tỏ, chuyện ngoài ngõ đã tường!”

“Những người xung quanh anh, căn bản không thể tưởng được đường đường là chủ tịch Phong Vân, thế nhưng lại ẩn náu thân phận, ở rể tại Lâm gia, lãng phí ba năm làm kẻ vô dụng!”

“Tất cả những điều này không thể che giấu khỏi đôi mắt tính tường của tôi!

Đường Tam Hoàng lộ ra biểu cảm vô cùng đắc ý, giống như đã bắt được điểm yếu của người khác.

“Anh đã biết thân phận của tôi rồi thì sao?”

Tần Vũ Phong tháo xuống mặt nạ, lộ ra khuôn mặt thật của chính mình.

Chuyện tới bây giờ, cũng không cần phải che giấu nữa, nên anh ngay lập tức ngả bài.

“Ha ha…”

Đường Tam Hoàng phát ra tiếng cười quỷ dị: “Tần tiền sinh, nếu tôi đoán không sai, sở dĩ anh che giấu tung tích, là bởi vì có liên quan tới cô gái tên là Lâm Kiều Như? Nếu cô ấy phát hiện, anh vẫn luôn ở lừa gạt cô ấy, chỉ sợ cô ấy sẽ thực sự thất vọng!”

“Anh uy hiếp tôi?”

Tần Vũ Phong vô cùng tức giận, âm thầm nắm tay lại.

Đường Tam Hoàng không sợ hãi chút nào, bày ra một khuôn mặt cứng rắn, hùng hổ doạ người nói: “Coi như là uy hiếp đi, vậy anh…dám từ chối sao!”