Chuyện gì đang xảy ra vậy? Triệu Hào học được chiêu này khi nào vậy?
Nguy hiểm quá!
Khoảng cách gần như vậy, cường độ mạnh như vậy.
Tần Vũ Phong ngộ nhỡ bị bắn, chắc chắn có thể chết!
Làm thế nào điều này lại xảy ra.
Triệu Hào này, thật sự là quá mức nham hiểm, giả vờ bản thân bị trọng thương, ngã xuống đất, không dậy nổi, kết quả lén tung ra thủ đoạn như vậy?
Nham hiểm, đê hèn, đáng xấu hổ!
Nhất thời nóng nảy, trong đầu Diệp Kính Dương không biết hiện lên bao nhiêu câu nhục mạ Triệu Hào.
Nhưng tất cả chỉ là vô ích.
Nội lực kia, mang theo khí thế không thể ngăn cản, hướng tới đầu của Tần Vũ Phong!
Khóe miệng Triệu Hào nhịn không được lộ ra một nụ cười đắc ý.
Tuy nhiên, ngay lúc này.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc.
Tần Vũ Phong di chuyển.
Trong chốc lát, quanh người được bao phủ bởi một ánh sáng nhàn nhạt, trong chớp mắt liền trở nên đậm hơn.
Ngay sau đó.
Có tiếng rồng kêu lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng vô cùng, cương khí hộ thể quanh thân Tần Vũ Phong, dường như có hình rồng đang bay lượn.
Tất cả mọi người không ngừng trợn tròn mắt kinh hãi.
Triệu Hào cũng vậy.
Triệu Hào chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn thấy toàn thân Tần Vũ Phong sáng lên, chính là Cương Khí Hộ Thể.
Ngay sau đó.
Khối khí nội kình cuối cùng cũng chạm vào thân thể Tần Vũ Phong.
Bùm!
Một tiếng!
Một làn khí va chạm với Tần Vũ Phong khiến tóc anh tung bay.
Nhưng cả người Tần Vũ Phong thì không bị thương chút nào.
Không phải vì bất cứ thứ gì khác.
Mà vì đó chính là Cương Khí Hộ Thể, mọi đòn tấn công đều bị chặn đứng trước mặt anh.
Không có một kẽ hở nào.
Không có đòn tấn công nào khác có thể xâm nhập.
Triệu Hào cảm thấy tuyệt vọng.
Đây là đòn mà Triệu Hào đã dùng hết sức lực.
Trong lòng anh ta biết rõ mình đã bị thương nặng nên mới ra tay liều lĩnh như vậy.
Thế nhưng, dù anh ta đã dùng hết sức rồi, nhưng anh ta cũng không gây ra được một chút thương tổn nào cho người đàn ông ở trước mặt.
Triệu Hào làm sao có thể chấp nhận kết quả này chứ!
Lúc này, anh ta vô cùng kinh ngạc, đôi mắt anh ta mở “Chuyện quái gì đang xảy ra vây?”
“Cứ tiếp tục chịu đòn như vậy hay sao?”.