Diệp Thanh Đình nghiến răng nghiến lợi, dùng sức rút roi da ra, muốn lấy lại Lưu Tinh Chùy từ trong tay Chu Du.
Nhưng Chu Du lại không hề cảm thấy chút đau đớn nào, siết chặt Lưu Tinh Chùy trong tay, hoàn toàn không để ý tới những mũi nhọn sắt đang đâm vào da thịt, máu chảy ròng ròng, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương.
“A!”
Chu Dung đột nhiên hét lớn.
Siết chặt hơn!
Diệp Thanh Đình nằm phần cán dài trong tay, cái khóa trên Lưu Tinh Chùy lập tức bị phá vỡ.
Cuối cùng Chu Du cũng thành công lấy được Lưu Tinh Chùy.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, họ nhận thức được những gì mà Chu Du đang làm nãy giờ
Chu Du không phải bị điên, mà anh ta chỉ muốn lấy lại Lưu Tinh Chùy mà thôi.
Mọi người không còn chế giễu Chu Du nữa, ngược lại, họ lại nhen nhóm lên chút hy vọng đối với Chu Du.
“Chết tiệt, không ngờ thẳng nhóc Chu Du này lại có nghị lực đến như vậy!”
“Đúng vậy, ai có thể nghĩ rằng Chu Du đang chờ ở đây chứ?”
“Chậc chậc, tôi nghĩ Chu Du sẽ giành được chiến thắng?
Tinh thần của các binh sĩ đang đi xuống, Bát Tướng Thiên Môn đang vui mừng, sắc mặt của Diệp Thanh Đình xạ xuống.
“Anh bị điên rồi sao, liều mạng đến mức, mặc kệ một tay bị tàn phế để lấy lại vũ khí của mình sao?”
“Tần Vũ Phong, anh có thấy vậy không?” Thấy Tần Vũ Phong không quan tâm đến Chu Du, Diệp Thanh Đình chủ động nói chuyện với Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong nhíu mày nhìn về phía giữa sân, thản nhiên ừ một tiếng.
“Bởi vì Chu Du biết nếu anh ta thực sự đánh nhau với Diệp Thanh Đình bằng tay không, thì phần trăm chiến thắng sẽ rất nhỏ.
Tần Vũ Phong trầm giọng nói.
Mặc dù Lưu Tinh Chùy trên tay Diệp Thanh Đình đã bị lấy lại, nhưng Diệp Thanh Đình vẫn không nản lòng.
Mặc dù việc lấy được vũ khí của kẻ thù là biện pháp tốt nhất, thế nhưng… Thế nhưng nếu không làm được thì cũng không ảnh hưởng đến kết cục của cuộc chiến.
Cô ta vẫn còn cơ hội.
Roi da trong tay cô ta run lên, phương hướng đột ngột thay đổi, ngay lập tức hưởng đến điểm yếu nhất của Chu Du.
Cơ bắp toàn thân Chu Du nổi lên và trở nên vô cùng cứng rắn, chẳng khác gì một khối gạch.
Khi roi da vụt xuống, Chu Du khẽ rên lên một tiếng, trong tích tắc, trên quần áo anh ta đã xuất hiện một lỗ thủng lớn, một vệt máu xuất hiện.
Diệp Kính Dương lập tức tán thưởng.
“Chị, chị thật giỏi quá, đánh chết anh ta luôn đi!”
Nhìn dáng vẻ của Diệp Kính Dương, dường như anh ta đã quên mất người đàn ông bị đánh bầm dập rồi bị treo trên trần nhà vừa rồi chính là anh ta.
Nhưng Diệp Kính Dương thực sự đang rất vui sướng, anh ta đột nhiên bị đá vào mông một cái, Diệp Kính Dương hét lớn.
Trên người anh ta không còn chỗ nào lành lặn nữa rồi, bất kể là chạm vào chỗ nào cũng cảm thấy đau thấu xương.
Không cần phải nhìn lại cũng biết người vừa ra tay với anh ta chính là Bát Tướng Thiên Môn.
“Câm miệng!” Lúc này, Bát Tướng Thiên Môn ở sau lưng anh ta cũng đang có tâm trạng không tốt, dù sao việc Bát Tướng Thiên Môn đã mất đi một người, cũng có nghĩa là mất mát lớn của toàn bộ Thiên Môn.
Đối phương mắng chửi Diệp Kính Dương con chưa đủ, lại đá thêm vào người Diệp Kính Dương một cái..