Giọng nói của một người phụ nữ chân yếu tay mềm vang vọng khắp khán phòng, trong chốc lát, mọi tiếng cười nói huyện náo trong hội trường đều ngừng lại.
Diệp Thanh Đình thực sự là người tiếp theo.
Tần Vũ Phong kinh ngạc nhướn mày nhìn cô ta.
Bởi vì ngay cả anh, anh nghĩ rằng Diệp Thanh Đình sẽ không đồng ý, sẽ quay đầu lại nhờ anh giúp đỡ.
Nhưng đến cuối cùng, Diệp Thanh Đình vẫn trực tiếp chiến đấu.
Triệu Hào không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc khi nghe Diệp Thanh Đình nói.
Nhưng chút ngạc nhiên đó nhanh chóng biến thành một lời giễu cợt khinh bỉ.
Anh ta cảm thấy rằng, Diệp Thanh Đình trận này nhất định sẽ thua.
“Xem ra cô chủ Diệp đây, hôm nay nhất định phải gả cho tôi.
Cô không biết nếu trận Khôi tinh túc đấu này thua, cô sẽ phải ở lại Thiên Môn chúng tôi sao?”
Diệp Thanh Đình không cảm thấy gì khi bị Triệu Hào chọc tức, ngược lại cô ta lại nhìn Triệu Hào rất bình tĩnh.
“Đừng nói nhảm nữa, nếu tôi thắng, anh phải thả em trai tôi, sau đó chúng tôi sẽ rời đi.
Triệu Hào đột nhiên cười nói.
“Hahaha! Được, được!”
Triệu Hào mỉm cười rồi cúi người một hồi, thậm chí còn dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt: “Không hổ danh là con gái của nước Đại Hạ, thật là nữ anh hùng không nhường đám mày râu chút nào!”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, sắc mặt Triệu Hào thay đổi, ánh mắt vô cùng nham hiểm, như thể sắp giết chết Diệp Thanh Đình trong giây tiếp theo.
“Được, được, được!”
“Diệp Thanh Đình, đây là những gì chính miệng cô nói, nhận thách thức của cuộc chiến Khôi tinh túc đấu!”
“Đường lên thiên đường cô lại không đi, lại thích xuống địa ngục! Vốn dĩ hôm nay tôi định cầu hôn cô, không ngờ rằng, haz thật không ngờ rằng cô lại muốn tìm cái chết mới vui!”
Diệp Thanh Đình khịt mũi.
Cầu hôn?
Đùa cái quái gì vậy? Hai người yêu nhau, có tình cảm với nhau mới cầu hôn được chứ?
Giữa cô ta và Triệu Hào nói trắng ra là chán ghét nhau, đều nói chuyện đơn giản, có tình cảm đầu mà cầu hôn? Mang theo bao người rồi hung hãng bắt cóc em trai cô ta, đây cũng gọi là cầu hôn sao?
Thật nực cười..