Ngay thời điểm hai vật tiếp xúc với nhau, một tia sáng chói lọi phát ra, chỉ trong chốc lát đã khiến Tần Vũ Phong không thể nào mở mắt ra.
Mặc dù đã bị ánh sáng làm cho cay mắt, nhưng Tần Vũ Phong vẫn kiên trì mở mắt ra, anh không muốn bỏ lỡ một phút giây nào cả.
Đây là thời điểm để hồi phục linh hồn còn sót lại của Lâm Kiều Như, Tần Vũ Phong một giây cũng không muốn bỏ lỡ.
Kiều Như của anh, sắp trở về bên anh một lần nữa.
Anh thề, lần này, nhất định, tuyệt đối sẽ không để Lâm Kiều Như chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Diệp Thanh Đình ở trong phòng, vừa định nằm xuống.
Khi cô ta đang không có một chút phòng bị nào thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.
Thành thật mà nói, hôm nay Diệp Thanh Đình đã quá mệt mỏi rồi dù sao cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khi nhìn thấy người của Thiên Môn cô ta thực sự kinh hãi.
Cho nên ngay từ đầu, Diệp Thanh Đình không hề có ý định mở cửa.
“Sao vậy? Có chuyện gì thì ngày mai hãy nói, tôi mệt rol.
“Cô cả, là cậu chủ Diệp Kính Dương xảy ra chuyện rồi!”
“Gì chứ?” Diệp Thanh Đình kinh ngạc, từ trên giường ngồi dậy: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Mau vào đây trước đi!”
Diệp Thanh Đình nhanh chóng mặc áo khoác, chạy ra cửa mở.
Diệp Kính Dương đã một ngày không trở về.
Lúc nãy khi Diệp Thanh Đình trở về, cũng thuận miệng hỏi người bên dưới, họ nói hôm nay tâm trạng của cậu chủ không tốt, buổi sáng thức dậy liền nói đi ra ngoài chơi.
Diệp Kính Dương có thể chơi ở đâu cơ chứ? Diệp Thanh Đình là chị gái của anh ta, cô ta hiểu rõ đứa em trai này của mình.
Tối như vậy mà còn chưa trở về, tám phần là giờ đang ở quán bar rồi.
Mặc dù Diệp Thanh Đình không thích đến những nơi như vậy, nhưng trong số sản nghiệp ở Chinatown cũng có quản bar.
Cho dù quản lý có nghiêm ngặt đến đâu thì ở nước Mễ, quán bar là một nơi phức tạp, loại người gì cũng có.
Vừa nghĩ đến việc Diệp Kính Dương xảy ra chuyện trong quán bar, tim của Diệp Kính Dương như muốn nhảy ra ngoài.
Là đánh nhau với người nào, hay là đánh nhau với đám người nào?
Ngoài việc này ra, Diệp Thanh Đình khó có thể tưởng tượng ra khả năng thứ hai.
Suy cho cùng thì tính cách của Diệp Kính Dương vốn đã kiêu ngạo và độc đoán.
Nói chuyện không hợp liền động tay động chân với người ta, đây là chuyện bình thường.
Thực lực của Diệp Kính Dương không hề thấp trong thế hệ thanh niên trẻ ở Long Môn.
Nhưng thành thật mà nói, nếu nhìn toàn bộ nước Mễ, chỉ cần bước ra khỏi cổng
Long Môn thì không thể nào tỉnh là mạnh được.
Dù sao thì nước Mễ lớn như vậy, ngoài việc cải tạo con người, cũng có không ít người tu hành.
Diệp Thanh Đình không khỏi lo lắng, vội vàng mở cửa ra.
Nhìn thấy người ngoài cửa, tim Diệp Thanh Đình lại đập thình thịch.
Đó là người vệ sĩ đi cùng của Diệp Kinh Dương tên là Lý Đại Ngưu.
Trên khuôn mặt của Lý Đại Ngưu đã có chút màu sắc, vết thương nông, không hề nghiêm trọng nhưng cũng đủ để khiến cho Diệp Thanh Đình kinh hãi.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ là Lý Đại Ngưu đã trở về rất vội vàng.
Như vậy có nghĩa là Lý Đại Ngưu đã không tham gia trận đánh nhau quá lâu, nhưng cậu ta vẫn bị thương.
Hơn, nữa nhìn vào thế trận, đối thủ chắc chắn là một kẻ manh động.
Diệp Thanh Đình cố hết sức ấn vào trái tim đang đập thình thịch của mình: “Trước tiên nói cho tôi biết, Diệp Kính Dương có chuyện gì vậy?”.