Quả thật là một thứ vô giá.
Nhưng mới vài giây trước, nó lại nằm trong hộp trang điểm của cô cả Long Môn? Cho dù là một người bình tĩnh như Tần Vũ Phong, lúc này anh cũng thật sự có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
“Cái này….
thực sự quá quý báu, hay là anh lấy một thứ để đổi với em nhé…
“Không được nhắc lại nữa!” Diệp Thanh Đình đột nhiên quay đầu lại, vươn ngón tay ra chặn miệng của Tần Vũ Phong.
“Em nói lại một lần nữa, đường đường là tính mạng của cô cả Long Môn em, chẳng lẽ không đáng với viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc này sao? Anh mà còn nói nữa thì em sẽ giận thật đấy.”
“Nhưng mà..” Tần Vũ Phong chưa kịp nói hết câu thì Diệp Thanh Đình đã nhướng mày lên, trợn tròn mắt.
Bởi vì đã quen với Tần Vũ Phong hơn, mà Tần Vũ Phong lại là vị cứu tinh của cô ta, Diệp Thanh Đình càng thoải mái trước mặt Tần Vũ Phong hơn, đã không còn giữ khoảng cách như trước nữa.
Thậm chí có thể nói còn thoải mái hơn so với lúc ở trước mặt Diệp Kính Dương, đứng trước anh không thể nhịn được lộ ra một vài cử chỉ của cô gái nhỏ.
“Nếu anh thật sự muốn báo đáp em, vậy thì anh làm vệ sĩ cho Diệp Thanh Đình vài ngày được không?”
Tần Vũ Phong không nhịn được nở nụ cười: “Cái này mà tính là bảo đáp gì chứ?”
Diệp Thanh Đình lắc đầu: “Không biết đâu, nếu như anh không đồng ý thì trả viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc lại cho em” Tần Vũ Phong đành phải nhận thua: “Vậy thì anh đành nhận lời vậy.
Lúc này Diệp Thanh Đình mới nở một nụ cười: “Vậy mới đúng chứ.” Tần Vũ Phong lập tức hỏi: “Anh xin mạo muội hỏi một câu, làm sao em có được thứ giống như Cực Hải Nhuyễn Ngọc vậy?”
Diệp Thanh Đình nhún vai: “Cái này à, em lấy được từ một buổi đấu giá.
Cái đám người dân nước Mễ đó thực sự thiếu hiểu biết về hàng hóa.
Đặt viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc ở buổi đấu giá, anh biết họ bán nó như cái gì không?”
Diệp Thanh Đình giống như nhớ ra chuyện gì đó nực cười, không nhịn được cười: “Họ bán nó như sao mộc vậy! Lúc đó em thực sự là … một viên sao mộc nhỏ như vậy, căn bản là người nước Mễ đều không ra giá làm gì.
Em lấy được nó với giá chín mươi triệu.”
Sau khi nghe Diệp Thanh Đình giải thích về nguồn gốc của viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc này, Tần Vũ Phong không nhịn được cười, quả thực là quá nực cười.
Diệp Thanh Đình thả đuôi tóc của mình ra, nói với Tần Vũ Phong: “Thôi được rồi, đến lúc cô cả Long Môn phải nghỉ ngơi rồi, anh trở về đi”
Tần Vũ Phong gật đầu, cầm viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc rời khỏi phòng của Diệp Thanh Đình.
Sau khi trở lại phòng khách, đương nhiên là Tần Vũ Phong không thể nào nghỉ ngơi được.
Anh cũng không có ý muốn nghỉ ngơi chút nào.
Sao Tần Vũ Phong có thể buồn ngủ sau khi lấy được viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc đây?
Phải biết rằng có được viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc thì có thể hồi phục lại linh hồn còn sót lại của Lâm Kiều Như.
Đương nhiên là Tần Vũ Phong không thể nào không kích động cho được.
Cho dù ngày thường Tần Vũ Phong có bình tĩnh đến đâu đi chăng nữa.
Nhưng ngay lúc này, tay của Tần Vũ Phong vẫn không tự chủ được mà phát run lên.
Một miếng ngọc bội chứa ba hồn bảy vía của Lâm Kiều Như được Tần Vũ Phong cẩn thận cầm trong tay từng chút một, tựa như đang nắm trong tay một báu vật quý giá nhất trên thế giới vậy.
Đối với Tần Vũ Phong mà nói, đây quả thực là một báu vật duy nhất trên thế giới mà khó có thể lấy được, một báu vật có một không hai trên thế giới.
Tần Vũ Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Ngay sau đó, Tần Vũ Phong cẩn thận từng li từng tí gắn miếng ngọc bội lên trên viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc..