Tần Vũ Phong lạnh lùng thả bay ra, để Ngô Triết Hàm tùy ý rơi lên trên mặt đất, nhìn anh ta bắt đầu điên cuồng quấn lấy cánh tay vừa bị Tần Vũ Phong phế bỏ mất, lăn qua lăn lại.
“Aaaaa…”
Một tiếng kêu gào thê thảm từ Ngô Triết Hàm.
Mọi người xung quanh đứng xem không hiểu vì sao anh ta lại thành ra thế này.
“Đó là bị làm sao vậy?”
“Người khách kia không hề đánh vào tay của Ngô Triết Hàm, anh ta đang tự làm gì vậy?”
“Sao lại thế này?”
Diệp Thanh Đình cũng tò mò không chịu được, lặng lẽ nhỏ giọng hỏi Tân Vũ Phong.
Vẻ mặt Tần Vũ Phong thản nhiên, anh trả lời nhỏ: “Tôi phế kinh mạch ở trên cánh tay anh ta, cô sẽ không trách tôi chứ?”
Diệp Thanh Đình nghe xong, sắc mặt cô ta chăm chủ: “Anh ta xứng đáng”
Tuy rằng ngoài miệng cô ta nói là anh ta xứng đáng, nhưng trong lòng Diệp Thanh Đình thấy chấn động, còn là chấn động không hề nhẹ.
Chỉ cần dễ dàng như vậy đã phế bỏ đi một sợi kinh mạch của đối phương? Quả thật điều này khiến Diệp Thanh Đình vô cùng chấn động, cô ta không dám tin.
Rõ ràng là Tần Vũ Phong chưa làm gì… Diệp Thanh Đình trong lòng nghĩ mà sợ.
Cũng may, xu hướng bây giờ đã rất rõ ràng, bản thân cô ta và Tần Vũ Phong có quan hệ thân thiết rồi.
Một khi bản thân cô ta và Tần Vũ Phong tình cảm sứt mẻ, vậy hậu quả thực sự không dám tưởng tượng!
Hơn nữa em trai Diệp Kính Dương lúc trước chọc giận
Tần Vũ Phong như vậy.
Nhưng mà, Tần Vũ Phong cũng không so đo tính toán chút nào.
Như vậy từ đó có thể thấy được Tần Vũ Phong khoan dung độ lượng đến thế nào.
Vốn có thực lực mạnh mẽ như vậy, nhưng lại vẫn rất khoan dung độ lượng.
Diệp Thanh Đình không nhịn được, lại đánh giá cao.
Tần Vũ Phong lần nữa.
Nhưng suy nghĩ chỉ là trong chốc lát, Diệp Thanh Đình nhìn Ngô Triết Hàm bị đánh đang lăn lộn trên mặt đất, thở dài một cái.
“Tần Vũ Phong, anh quay về xe trước đi, em sẽ xử lí chuyện ở đây”
Tần Vũ Phong khoanh tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Được”
Ngay sau đó Tần Vũ Phong quay lại xe.
Diệp Thanh Đình xử lí rất quyết đoán.
Gọi thẳng xe cứu thương tới, sau đó cho người thu dọn đồ đạc của Ngô Triết Hàm rồi gửi đến bệnh viện.
Đồ đạc của Ngô Triết Hàm không nhiều, bởi vì toàn bộ cửa hàng ở Chinatown đều là thuộc về Long Môn.
Nói trắng ra rốt cuộc là làm giúp ông chủ hoặc là làm công cho Long Môn mà thôi.
Vì vậy đa phần đồ đạc của Ngô Triết Hàm đều thuộc về Long Môn.
Cuối cùng chỉ sắp xếp ra được một cái va li hành lý, bị người khác gói lại đưa đến bệnh viện.
Có người cảm thán cho sự quả quyết của Diệp Thanh Đình.
Nhưng không ai biết, Diệp Thanh Đình cũng là vừa mới hạ quyết tâm.
Nếu như không phải hôm nay bởi vì Ngô Triết Hàm dám ra tay đối đầu với cô ta và Tần Vũ Phong, Diệp Thanh Đình căn bản không suy nghĩ đến chuyện Ngô Triết Hàm này đã điên cuồng đến mức độ cực đoan như thế này.
Chuyện tới bây giờ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Trực tiếp đuổi thẳng khỏi Long Môn.
Diệp Thanh Đình từ lúc đầu không dám nghĩ tới quyết định như vậy.
Nhưng nếu buông lỏng mặc kệ, Diệp Thanh Đình lo rằng Ngô Triết Hàm này sẽ làm ra những chuyện đáng sợ hơn..