Về phần Tần Vũ Phong, cho dù trong đầu có suy nghĩ lung tung gì, thái độ của anh cũng vô cùng tự nhiên, để cho Diệp Thanh Đình kéo lấy cánh tay của mình.
“Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
Diệp Thanh Đình cười ranh mãnh: “Anh họ, em dẫn anh đi nhà ăn riêng, bảo đảm ở Đại Hạ anh chưa từng được ăn món ngon như vậy!”
Tần Vũ Phong không khỏi bật cười: “Em đã từng tới
Đại Hạ rồi à?” Diệp Thanh Đình nhíu mày: “Người Đại Hạ trên đường này đều nói như vậy.
Tần Vũ Phong nở nụ cười cùng Diệp Thanh Đình rẽ vào nhà hàng nhỏ bên cạnh tiệm may.
Bà chủ quán nhỏ hớn hở: “Ồ, vừa rồi có mấy người khoe Cô cả bước vào cửa hàng, người ta vừa quay đầu thì liền bước vào cửa hàng của tôi đây.
Người nào đó đã mất đi một bảo bối rồi!”
“Đầu hỏi Vương, ngày tốt như vậy đừng để bà đây cho ông mấy cái tát!”
Tiếng quát của bà chủ bên cạnh truyền đến, ông chủ cũng không bận tâm, đưa tay sờ lên cái đầu trọc của mình rồi mỉm cười nhìn hai người họ.
“Cô cả đến ăn cơm cùng với cậu chủ đây phải không?” Diệp Thanh Đình gật đầu: “Đúng vậy, chú Vương, hôm nay trên thực đơn có món gì vậy?”
“Bí mật của Đại Hạ!” Đầu hỏi Vương lắc đầu, chắp tay sau lưng và đi vào bếp.
Hai người ngồi vào chỗ ngồi, trên bàn nhỏ có chút dầu mỡ nhưng Tần Vũ Phong cũng không quan tâm.
“Anh thấy em có quan hệ rất tốt với những người chủ cửa hàng này đấy?”
Diệp Thanh Đình gật đầu, sau đó nói nhỏ với Tần Vũ Phong: “Đây là một trong những sản nghiệp quan trọng của Long Môn bọn em.
Chinatown, nhưng người ở Chinatown này còn lưu giữ nhiều phong tục dân gian hơn, buổi chiều hoặc ngày mai em sẽ đưa anh tiếp tục đi mua sắm ở Chinatown.
Diệp Thanh Đình cười nói với Tần Vũ Phong, xoa xoa hai bàn tay: “Anh đừng thấy ông chủ Đại Hạ của chúng em trông rất tốt bụng, anh không biết chứ những người này còn làm thịt đám người có mái tóc vàng như kia… Ít nhất mười phần trăm thu nhập hàng năm của bọn em ở Long Môn xuất phát từ Chinatown trông có vẻ kém thu hút này đấy.”
Tần Vũ Phong không nhịn được nở nụ cười: “Cái tính cách lòng dạ hiểm độc này là học theo Cô cả sao?”
Diệp Thanh Đình nghiêm mặt nói: “Em là một người kinh doanh có lương tâm mà? Tần Vũ Phong cười lắc đầu, Diệp Thanh Đình quả nhiên rất thú vị.
Nếu thật sự có một người em họ như vậy thì tốt rồi.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Diệp Thanh Đình nói với Tần Vũ Phong về phong tục của Chinatown, tán gẫu hùng hồn không dứt.
Tần Vũ Phong cũng nghe rất nghiêm túc.
Mặc dù là anh sinh ra ở Đại Hạ, nhưng về cơ bản anh không biết gì về Chinatown của nước Mễ.
Lúc trước, khi ở trên xe đều là Tần Vũ Phong nói chuyện bây giờ đổi lại là Diệp Thanh Đình nói chuyện.
Tần Vũ Phong và Diệp Thanh Đình ăn xong một bữa cơm, nói chuyện rất vui vẻ.
Ăn xong, Diệp Thanh Đình đưa Tần Vũ Phong đi thăm quan Chinatown, mỗi khu đều có những đặc điểm riêng của chúng.
Cả con phố này tuy giống như chim sẻ nhỏ nhưng lại có ngũ tạng lại rất đầy đủ.
Đó là một con phố do người Đại Hạ tạo thành, tất cả các chủ cửa hàng đều là người Đại Hạ.
Mỗi người đều có những đặc điểm riêng, thậm chí có thể nói rằng năm mươi sáu đặc điểm dân tộc của Đại Hạ đều hội tụ ở đây, đồng thời cũng có những đặc điểm khác nhau về phong tục vùng miền.
.
ngôn tình hài
Đến Chinatown này giống như đến với một phiên bản thu nhỏ của Đại Hạ.
Tất nhiên nó là phiên bản dành cho người tiêu tiền.
Chinatown chủ yếu mang tính chất thương mại.
Hai người dùng thời gian cả một buổi chiều để lượn hết khu Chinatown.
‘Buổi tối ăn cơm xong, Diệp Thanh
Đình cảm thấy còn sớm liền đề nghị đưa Tần Vũ Phong đi các khu Chinatown khác xem qua một chút.
Tần Vũ Phong đương nhiên vui vẻ đồng ý..