Nhưng mà Truy Phong dường như phớt lờ không nghe thấy, cũng không để ý tới sức cản to lớn của dây cương mang tới, liều mạng chạy về điểm xuất phát.
Diệp Kính Dương run rẩy thả lỏng tay ra.
Nếu như cậu ta dùng sức, như vậy rất có thể… Rất có thể Truy Phong sẽ bị thương, từ nay về sau cũng không tốt để đua ngựa nữa.
Chỉ là bây giờ, tất cả xảy ra trước mắt cậu ta…
Thật sự chẳng lẽ bởi vì bao cỏ Tần Vũ Phong dốt đặc cán mai, không biết trời cao đất rộng với ngựa kia mà xảy ra sao? Ngay cả Truy Phong cũng không nghe lời cậu ta sai khiến! Nếu như quả thật vì Tần Vũ Phong…
Diệp Kính Dương trong lúc nhất thời vô cùng mê mang, trong lòng cũng đủ cảm giác lẫn lộn.
Vẻ mặt thì hồn bay phách lạc.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây cũng không nhịn được đưa ánh mắt nhìn về trên người Tần Vũ Phong, cậu chủ của người trong tộc vô cùng bình tĩnh kia.
Tần Vũ Phong giờ phút này cưỡi trên yên ngựa kia vẫn thoải mái nhàn nhã ngồi trên yên ngựa mà đi, không nhanh không chậm chạy về đích.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người thán phục không thôi.
“Tần Vũ Phong kia sẽ không thật sự gọi ngựa của Diệp Kính Dương trở về chứ?”
“Má nó, đây cũng quá thần kỳ rồi? “Sao có thể, có phải Tần Vũ Phong gặp phải vận cứt chó gì không?”
“Đúng vậy, Tần Vũ Phong trông có vẻ là một người rất tầm thường, sao có thể vỗ mông ngựa Diệp Kính Dương gọi nó về chứ?”
“Lỡ như Tần Vũ Phong là một thầy thuần phục ngựa đặc biệt lợi hại thì sao?”
“Anh điên rồi, Tần Vũ Phong nói thế nào cũng là một cậu chủ người trong tộc, sao có thể là thầy thuần phục ngựa, quả thực buồn cười.”
“Đúng, cho dù là thầy thuần phục ngựa, cũng phải dùng roi da, dùng đạo cụ, sao có thể cứ căng cuống họng lên gọi về được?”
“Thế rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Không biết, có phải vì Tần Vũ Phong gặp may không?” Trong lúc nhất thời, đám người bàn tán ầm ĩ, xôn xao đủ loại.
Tất cả đều thoải luận về hành động vừa rồi của Tần Vũ
Phong.
Dưới sân, chỉ có một người không tham gia.
Đó là Diệp Thanh Đình.
Giờ phút này Diệp Thanh Đình nhìn bóng lưng phương xa của Tần Vũ Phong, trong đôi mắt xinh đẹp có vẻ vô cùng phức tạp.
Thậm chí Diệp Thanh Đình cũng không biết nên nói sao.
Diệp Thanh Đình cũng bắt đầu có hơi hoài nghi tính chân thực của thời buổi trước mắt.
Nhưng ít ra Diệp Thanh Đình có thể khẳng định một sự kiện.
Một câu “trở về” vừa rồi của Tần Vũ Phong đã hù doạ Lạp Phong nơm nớp lo sợ không dám tiến lên, thậm chí chuyện trở về đường cũ này tuyệt đối không thể nào là trùng hợp..