Nói một cách khác, con Truy Phong yêu quý của Diệp Thanh Đình đã từng đạt thành tích hạng ba trong một cuộc đua chạy đua nước ngắn ở Mĩ, chỉ trong nháy mắt đã có tương lai tươi sáng, đã từng có người ra giá ba chục triệu đôla, nhưng Diệp Thanh Đình lại không bán.
Truy Phong cũng là con ngựa đạt được nhiều thành tích nhất trong số những có ngựa ở đây.
Đương nhiên không khó để nhìn ra được chủ của Truy Phong cũng rất thương nó, có thể thấy Diệp Thanh Đình và Truy Phong tương tác qua lại, thì Truy Phong rất ỷ lại vào Diệp Thanh Đình.
Đương nhiên trừ việc đó ra thì những thành tích mà Truy Phong đạt được cũng làm cho Tàn Phong có chút kinh ngạc.
Tần Vũ Phong xoa đầu Truy Phong, phát hiện Truy Phong rất thân người, không hề có chút tránh né.
Tần Vũ Phong nhịn không được mà nhớ đến lúc mình ở miền Bắc, anh cũng có một con ngựa mạnh mẽ tên là
Tia Chớp.
Con ngựa đó cùng thuộc loài ngựa quý Hán Huyết, chỉ đáng tiếc là quá ngang bướng.
Lúc trước khi bị đưa đến miền Bắc thì vì biểu hiện dọc đường quá kém, thậm chí còn làm cho người vận chuyển đánh cho hấp hối
Lúc đó Tần Vũ Phong còn là một tân binh, anh không đành lòng nhìn thấy trong đám ngựa ngoan ngoãn, thì chỉ có một con là ngựa này có tính tình nóng nảy nên bị thương.
Bởi vì lúc Tần Vũ Phong nhìn vào Tia Chớp, anh có thể thấy rõ được mong muốn sống sót đầy mãnh liệt trong mắt của nó.
Tần Vũ Phong không đành lòng nhìn mong muốn đó bị dập tắt.
khó khăn lắm anh mới có thể chữa lành được cho Tia Chớp, sau đó còn chưa được cùng nhau ra chiến trường thì Tia Chớp đã không chút do dự mà rời khỏi nơi đóng quân.
Lúc đó mặc dù Tần Vũ Phong cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng anh đã sớm đoán được việc đó.
Sau này vào một lần đánh trận, Tần Vũ Phong cưỡi ngựa thường ra trận.
Quân định vô cùng xảo quyệt, bọn chúng không đánh người đầu tiên mà là đánh thắng vào mông ngựa.
Trận chiến mở đầu vô cùng chật vật, toàn bộ ngựa chiến đã bị thương, thậm chí không còn chút sức lực nào để chống đỡ nữa, chẳng mấy chốc mà tình hình đã rơi vào thế bất lợi
Các tướng sĩ ở bên cạnh Tần Vũ Phong đều vô cùng nóng ruột.
Nhưng mà ngay tại lúc này thì một thần binh hạ xuống từ trên trời.
Cũng không phải cái gì qua khác thường, tia chớp không biết từ nơi nào đã dẫn một nhóm ngựa hoang tới, đường đi dọc hai bên bụi mù mịt, dẫn một nhóm lớn ngựa hoang, dọc theo đường đi bụi đất tung bay, chạy thẳng về hướng Tần Vũ Phong.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối tước trận chiến này, nhưng rất nhanh sau đó có bảy con ngựa hoang đã lựa chọn tướng sĩ rồi đứng bên cạnh bọn họ.
Dường như là không còn do dự gì nữa, tất cả mọi người cùng phóng lên ngựa.
Bọn họ không thể đối phó kịp thời với cái tình thế này, thậm chí ám khí đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với bầy ngựa đều đã bị dùng hết.
Ngựa hoang không màng đến số lượng, không sợ chết, dẫn các tướng sĩ xông tới đánh thẳng vào trong đám quân địch, giúp cho đám người Tần Vũ Phong bọn họ xoay chuyển tình thể và giành được thắng lợi.
Có lẽ những con ngựa hoang đã phát hiện ra cảm giác rong ruổi ở trên chiến trường sảng khoái hơn là tự do tự tại rong ruổi mà không có mục đích gì, sau khi trận chiến đó kết thúc thì không có một con ngựa hoang nào rời đi..