Tiêu Mặc Chiến định thần rồi nói với Tần Vũ Phong: “Thiên Vũ đại nhân, lần này e là ngài phải mai danh ẩn tích rồi.”
Tần Vũ Phong gật đầu, với dáng vẻ không chút để tâm.
Dù sao cũng không phải là lần đầu mai danh ẩn tích.
Tần Vũ Phong vô cùng rõ ràng mà chấp nhận sự đề nghị của Tiêu Mặc Chiến, đồng thời chủ động hỏi: “Lần này, thân phận của tôi là gì?”
Tiêu Mặc Chiến đưa cho Tần Vũ Phong một xấp giấy tư liệu.
“Thiên Vũ đại nhân, đây là thân phận lần này của ngài – người kế thừa của nhà họ Diệp ở Thạch Trì, con cháu nhà giàu có.”
“Tiếp sau đây, xin ngài đọc phần tư liệu này một cách thật bí mật”
“Một khi đọc xong hết thì lập tức tiêu hủy
Tần Vũ Phong gật đầu, Tiêu Mặc Chiến tiếp tục nói: “Có điều, Thiên Vũ đại nhân, thân phận này của ngài mặc dù có thể tránh khỏi tại mắt của người nước Mễ, nhưng trên thực tế vẫn không có tư cách tự mình tham gia buổi đấu giá quốc tế của nước Mễ.”
“Chúng tôi cũng đã sắp xếp nhân viên tiếp ứng – đến lúc đó cô ta tự nhiên sẽ đến sân bay tiếp ứng cho ngài, ngài chỉ cần đi theo là được.”
“Đến lúc đó, chuyện tham gia buổi đấu giá quốc tế, đối phương cũng sẽ tự nhiên sắp xếp cho ngài.”
Tần Vũ Phong ừ một tiếng rồi hỏi: “Nhân viên tiếp ứng là ai?”
Sắc mặt Tiêu Mặc Chiến nghiêm túc: “Cháu của môn chủ Long Môn cô Diệp Thanh Đình!”
Long Môn
Vừa nghe thấy hai chữ này, cho dù là Tần Vũ Phong cũng cảm thấy như sét đánh ngang tai, thậm chí vô cùng chấn động!
Không ngờ lại là Long Môn?!
Tần Vũ Phong nhịn không được mà nhướng mày.
Từ xưa đến này đã có người dùng Long để so sánh với Đại Hạ to lớn, mà “Long Môn” này, đương nhiên cũng chính là nơi tập hợp của tất cả người Đại Hạ.
Chỉ có điều là nơi tập hợp những người Đại Hạ ở nước ngoài, trước đây Tần Vũ Phong có nghe qua là trụ sở chính của Long Môn chính là ở nước Mễ.
Long Môn lúc vừa mới bắt đầu, thật ra chỉ là một quần thể tự trợ của người Đại Hạ, vì để người Đại Hạ có thể liên thủ giúp đỡ hoặc phản kháng khi gặp được những sự bất công và áp bức ở nước ngoài.
Lúc đầu lúc Tần Vũ Phong ở Đông Hoàng tham gia đại hội giao lưu võ đạo, nếu cô nữ phục vụ trong khách sạn ở thể gia nhập vào một tổ chức giống như Long Môn thì e là đám người Đông Hoàng đó sẽ không dám hống hách như vậy.
Không chỉ như vậy, Long Môn muốn phát triển lớn mạnh hơn, không chỉ bảo vệ và phản kháng những thứ đó vĩnh viễn không đủ.
Một cứ một tổ chức nào muốn đứng vững thì đều phải đặt ra một vùng đất riêng thuộc về bản thân tổ chức đó, bất luận là võ đạo hay thương đạo hay kinh doanh thì đều phải phát triển như vậy.
Người Đại Hạ tụ tập tổ chức vốn không ít, nhưng chỉ có Long Môn là giết ra được một con đường đẫm máu.
Trụ sở chính của Long Môn ở nước Mễ, nước Mễ vốn dĩ chính là một vùng đất vàng thau lẫn lộn, bởi vì năm thành lập tương đối muộn cho nên có thể nói là ở đầu cũng tràn đầy cơ hội và ở đâu cũng tràn đầy cá tép lòng dạ không tốt..