Từ trước đến nay, Đường Gia Bảo có thể nói rằng, ông là người tiếp xúc với vị Tu La ngang trời xuất thế này lâu nhất, và cũng là người hiểu bản tính của Tu La nhất.
Đúng vậy, Tu La cần Huyết Liên Tâm ngàn năm đến mức nào, nhưng cả đường đi cẩn thận bảo vệ Huyết Liên
Tâm ngàn năm.
Một khi Tu La dùng bất kỳ cách nào giấu Huyết Tâm Liên ngàn năm đi, Đường Sương cơ bản là không hề nhận ra, thậm chí không thể phát hiện ra được.
Nhưng Tu La đã không làm điều đó.
Mà anh đã tuân theo thỏa thuận, đường đường chính chính đưa Đường Sương vào bữa tiệc, và Và anh còn chờ cho sau khi ma quân Cửu U có được
Huyết Liên Tâm ngàn năm xong mới yêu cầu lấy nó từ chỗ ma quân Cửu U.
Một đại nhân Tu La như vậy sao có thể làm ra mấy chuyện cướp bóc, giết người phóng hỏa chứ?
Đường Sương cắn răng, nhíu chặt mày, rơi vào trầm tư.
Lẽ nào đại nhân Tu La vẫn luôn che giấu thân phận của mình?
Mục đích thực sự của anh, và thứ nhất định phải đạt được…
Huyết Liên Tâm ngàn năm, hay sách Địa Hồn?
Đường Sương ngẩng đầu lên, nhìn Tu La đang ở trong điện với ánh mắt không thể tin được!
Cả hai thứ này đều là bảo vật có liên quan đến hồn phách! Chỉ cần lấy ra một thứ, không biết là ra sao, nhưng một khi đặt Huyết Liên Tâm ngàn năm và sách Địa Hồn với nhau, không khỏi khiến người ta liên tưởng tới nhiều thứ.
Không lẽ…
Đồng tử Đường Sương co rút mạnh, không lẽ, không lẽ Tu La muốn giúp ai đó vả lại hồn phách? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mới có thể khiến hồn phách bị tổn hại, người khác nhất thời không nghĩ ra, nhưng Đường Sương thì không!
Phải biết rằng Đường Sương đường đường là truyền nhân luyện dược của Đường Gia Bảo, không biết rằng cô hiểu rõ hơn những người khác nhiều bao nhiêu.
Huyết Liên Tâm ngàn năm, sách Địa Hồn…
Xem ra vẫn còn thiếu hai thứ
Đều là chỉ bảo của ma môn! Đèn Thiên Hồn, tháp Nhân Hồn!
Cải tử hoàn sinh
Đường Sương không thể tin nổi bịt miệng lại! Sao có thể?
Rốt cuộc đại nhân Tu La vì ai mà phải làm tới bước này?
Không ngại xông vào ma môn, đối mặt với ma quân Cửu U chỉ muốn cứu một người đã chết sao?
Lúc này, Đường Sương đã sững sờ, không nói được lời nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
Đường Sương đã luyện được nhiều năm, cho nên rất nhiều dược liệu vả hồn phách đã từng qua tay cô.
Huống hồ, mặc dù Đường Gia Bảo được đánh giá thấp, thậm chí là thấp kém trong nhiều thế hệ, nhưng cũng chính vì điều đó đã khiến một thế gia thấp kém như Đường Gia Bảo mới có thể tồn tại thành công dưới mỗi cuộc tấn công đẫm máu của ma môn.
Đường Gia Bảo được truyền hằng nghìn năm, thân là người thừa kế, tất cả những gì Đường Sương biết, người bình thường cơ bản là không sánh được.
Sách Địa Hồn, tháp Nhân Hồn, đèn Thiên Hồn.
Ba món bảo vật ma môn đó đặt cùng nhau có thể cải tử hoàn sinh.
Nhưng điều tất yếu là ba hồn bảy phách của người đó phải hoàn chỉnh.
Còn Huyết Liên Tâm ngàn năm…
Là thứ tốt nhất trên thế gian này để vá hồn phách bị tổn hại.
Đường Sương bị chuyện này làm cho kinh ngạc mãi không định thần lại được.
Hóa ra là vậy…..
Đường Sương hít một ngụm khí lạnh, không nói nên lời, ánh mắt vội vàng đuổi theo bóng dáng của Tu La.
Cô biết rằng cô tuyệt đối không nhìn sai người.
Đại nhân Tu La sẵn sàng trả một cái giá đắt như vậy để cứu một người đã chết, muốn đi ngược lại với thiên mệnh, cải tử hoàn sinh
Khí phách này, tình cảm này, người bình thường sao có được?.