Chương 1838
Nói như thế nào đây, mọi người trong ma đạo đều thực biết cách hưởng thụ
Tần Vũ Phong lúng túng ngôi ở chỗ cũ một hồi, không bao lâu yến tiệc mừng thọ đã thông báo bắt đầu.
Nhưng Ma Quân Cửu U vẫn không xuất hiện. Người đầu tiên xuất hiện là thuộc hạ dưới trưởng của thế lực Ma Quân Cửu U. Bảy mươi hai vị Sứ giả Câu Hồn xuất thân, dẫn đầu tiến vào trong.
Tất cả mọi người đều đang chen nhau bàn luận, lúc này cũng đều không hẹn mà cùng im lặng.
Bởi vì thế lực của bên kia khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Bảy mươi hai vị sứ giả Câu hồn đều là những vị cường giả mạnh mẽ trên cấp bậc tông sư
Nhiều cường giả tụ tập lại, khí thế mà bọn họ toát ra khiến người ta nhất thời không dám nói gì. Phản ứng của Tần Vũ Phong lại vô cùng bình thường.
Tuy nhiên, Đường Sương và vị trưởng lão ở bên cạnh lại vô cùng căng thẳng, lưng dựa thẳng. Không phải vì bất cứ điều gì khác.
Bảy mươi hai vị Sứ giả Câu Hồn đối với những người trong Ma môn mà nói rất có sức răn đe. Cho dù là thường thường có kiêu ngạo, nhưng ít nhất vào lúc này, không có người nào dám hấp tấp liều lĩnh.
Trong mắt Tần Vũ Phong, thực lực cá nhân của bọn họ không có gì là quá xuất chúng, thậm chí còn chưa đạt đến trình độ trung bình của Ma môn, tông sư Nhị Trọng Thiên, nhưng quan trọng nhất ở đây không phải thực lực, mà là thân phận của bọn họ. Xuất hiện ở đây, bọn họ đại diện cho bộ mặt của Ma Quân Cửu U.
Ai dám phạm sai lầm chính là đánh thẳng vào mặt Ma Quân Cửu U. Vì vậy nhất thời không ai dám nói thêm gì. Đặc biệt là Đường Sương, thực lực của chính mình tương đối yếu, thế lực sau lưng cũng không lớn lắm.
Tất cả bọn họ đều cúi đầu lo sợ, thậm chí họ còn không dám nhìn thẳng vào bảy mươi hai vị Sứ giả Câu Hồn. Bảy mươi hai vị Sứ giả Câu Hồn nhanh chóng tụ tập bên cạnh chỗ ngồi của quỷ vương. Tất nhiên, vì những lễ vật chúc mừng mà Đường Gia Bảo tặng về cơ bản chính là món quà quý giá nhất trong số những lễ vật chúc mừng mà mọi người tặng trong bữa tiệc này, nên bảy mươi hai vị Sứ giả Câu Hồn cũng đứng sau Đường Gia Bảo.
Bởi vì vị trí của Đường Gia Bảo cách không xa Ma quân nên khiến cho Đường Sương kinh hãi đến mức run lẩy bẩy. Tần Vũ Phong nói thầm vào tai Đường Sương: “Chẳng qua chỉ là mấy tên lâu la nhỏ bé của Ma quân, cô sợ gì chứ?”
Khuôn mặt của Đường Sương như muốn khóc nhưng không ra nước mắt, khí thế sau lưng khiến cô ấy không nói nên lời. Đường Sương biết nếu như hôm nay không phạm phải sai lầm gì không thể tha thứ thì người của Ma Quân Cửu U nhất định sẽ không làm gì cô ấy.
Nhưng thực lực của bản thân cô ấy chẳng qua chỉ ở dưới cảnh giới tông sư, còn hàng chục cao thủ đứng sau lưng cô ấy lại là cường giả tông sư. Để nói rằng Đường Sương không sợ, điều đó đơn giản chỉ là một điều viển vòng hoang đường. Đường Sương cũng nói nhỏ bên tại Tần Vũ Phong: “Đại nhân Tu La, thực lực ngài mạnh nên không sợ, nhưng tôi sợ!”
“Lát nữa ba mươi sáu Dạ Xoa lại đến đây, vừa nghĩ tới tôi đã sợ chết khiếp… Tần Vũ Phong ho khan một tiếng, không nói gì thêm.
Mặc dù Đường Sương là bảo chủ của Đường Gia Bảo, nhưng nói cho cùng, cô ấy vẫn chỉ là một cô gái yểu điệu, sợ hãi khi đối mặt với cảnh tượng như vậy cũng là điều bình thường. Tần Vũ Phong tuy rằng không hiểu được, nhưng vẫn có thể thông cảm được.
Người kia thấy việc mình nói năng úp mở đã khiến cho tinh thần mọi người xúc động, do đó cũng không dám tiếp tục làm vậy nữa, vội vàng lên tiếng: “ây ây ây, vội gì chứ? Tôi cũng không phải là không nói mà!”
“Nghe nói Tiểu Quỷ Vương kia bị người ta đánh rồi. Trận đấu trước đó, liều mạng sống chết đấu với người ta, hai cánh tay đã bị phế rồi!”
Lời này vừa nói ra, hiện trường im bặt một cách kỳ lạ một lúc, sau đó nổi lên những tiếng bàn tán còn ồn ào hơn trước.
“Chết tiệt! Còn có người dám phế cánh tay của Tiểu Quỷ Vương sao? Không sợ bị Quỷ vương Huyền Viêm trả thù à?”
“Còn không phải vậy à. Đánh con trai của Quỷ vương Huyền Viêm, vậy có khác gì là đã đánh vào mặt Quỷ vương Huyền Viêm đầu cơ chứ?”
“Rốt cuộc là ai vậy, lá gan lớn đến thế!”
“Đúng vậy đấy, không sợ Quỷ vương Huyền Viêm sẽ báo thù sao?”
“Nhưng mà cậu đừng có nói vậy. Tiểu Quỷ Vương kia quả thực đã khiến nhiều người khó chịu. Không biết vì sao, tôi lại còn rất vui đấy.
“Ha ha ha, anh nhỏ tiếng chút đi, muốn chết à!”