Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1798




Chương 1798

Đường Sương nở nụ cười gật gật đầu: “Đúng vậy, có cao thủ như Tu La đại nhân ở bên cạnh thì tôi có thể an tâm rồi.”

Đường Sương vừa nói vừa mở rèm cửa ra nhìn phong cảnh trắng xóa mênh mông bên ngoài, Tần Vũ Phong cũng không biết đối phương dùng cách gì để phân biệt phương hướng nữa. Anh chỉ nghe Đường Sương nói: “Nhanh thôi, chậm nhất là ba ngày sẽ đến nơi, đợi đến tối nay là có thể dựng liều nghỉ ngơi rồi.”

Tần Vũ Phong ừ một tiếng và tựa người vào buồng xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đường Sương cũng lặng lẽ nhắm nghiền mắt lại, cô ta vừa ôm lấy cái hộp vừa yên lặng.

Chiếc xe ngựa cứ thế tiến lên trên con đường gập ghềnh.

Tần Vũ Phong gặp được đội xe của Đường Sương vào buổi chiều, chiếc xe cứ thể chạy suốt cả buổi chiều mới tìm được một khe núi và dừng lại.

Đường Sương đứng dậy và thư giãn gân cốt một chút: “Ngồi trên xe cả ngày cũng mệt rồi, Tu La đại nhân hãy xuống xe nghỉ ngơi chút đi, thư giãn gân cốt một chút nào.” Tần Vũ Phong gật gật đầu sau đó theo Đường Sương bước xuống xe.

Các thành viên khác trong đội xe cũng bước xuống xe, họ khiêng đồ đạc nấu nướng xuống chuẩn bị nấu cơm, hoặc là chuẩn bị dựng lều hay gì đó. Họ thấy Tần Vũ Phong bước xuống thì biết ngày anh chính vị cao thủ mà trước đó từng cứu họ một mạng nên thái độ của họ đối với cực kỳ kính trọng.

Tần Vũ Phong không hể trả lời, anh cảm thấy cao ngạo một chút sẽ càng phù hợp với tính cách của người trong Ma Môn hơn.

Mọi người không hề tỏ vẻ kỳ lạ như thể đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý rồi vậy.

Đường Sương đứng bên cạnh Tần Vũ Phong và cười nói với anh: “Tu La đại nhân, gần khe núi này có cái đầm băng, trong đó có rất nhiều cá mập mạp tươi ngon, thịt cá săn chắc, trước kia mỗi khi đi ngang qua đây chúng tôi đều đến đó bắt cá, Tu La đại nhân có muốn cùng đến đó không?”

Tần Vũ Phong ừ một tính, nói chung một mình anh ở lại nơi này cũng không có gí làm, anh cũng không vội đến cốc Huyền Sát.

Tần Vũ Phong gật gật đầu: “Được, chúng ta cùng đi nào”

Đường Sương nở nụ cười rạng rỡ rồi quay người qua chấp tay sau lưng đi về hướng đầm băng, vài lọn tóc thắt bím phía sau xóa nhẹ lẫn vào đám tóc hất qua hất lại. Ánh sáng màu ánh kim của hoàng hôn trên núi tuyết chiếu rọi lên người cô ta trông cực kỳ xinh đẹp.

Tần Vũ Phong nhìn thấy cảnh tượng này cũng không biết vì sao trái tim anh lại có chút rung động.

Đường Sương rõ ràng là chạc tuổi của Lâm Kiều Như, một người thì hiên ngang bước đi dưới ánh nắng mặt trời, người còn lại thì…

Lại chỉ có cô độc một mình nằm lạnh lẽo trong chiếc quan tài băng. Tần Vũ Phong cúi đầu và lấy một sợi dây chuyền trong lòng ra, trên đó có đính thêm một viên ngọc nhỏ nữa. Đây là thứ chưởng môn của La Phù Sơn giao cho anh trước khi chia tay.

Chưởng môn La Phù Sơn nói trong đó chứa đựng ba hồn bảy phách của Lâm Kiều Như, còn bảo anh bảo quản nó thật tốt, đừng bao giờ để lạc mất.

Theo lý mà nói ba hồn bảy phách của Lâm Kiều Như phải do La Phù Sơn bảo quản mới là an toàn nhất.

Nhưng chưởng môn thật sự không đành lòng nhìn thấy một đôi tình nhân phải chia ly đau khổ nên mới giao viên đá giữ hồn này cho Tần Vũ Phong bảo quản.

Ngón tay Tần Vũ Phong nhẹ nhàng vuốt nhẹ bề mặt trơn láng của viên ngọc, trong lòng nhất thời cảm thấy rất chua xót.

Kiều Như, em có sợ không?

Đứng sợ, cũng đừng cảm thấy cô đơn.

Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.

“Tu La đại nhân? Anh đang nghĩ gì thế?” Đường Sương quay đầu qua và hối thúc Tần Vũ Phong tiếp tục tiến về phía trước.

Tần Vũ Phong định thần lại và cất viên ngọc về vị trí ngay tim mình.

Không biết tại sao, có lẽ là trực giác của Tần Vũ Phong, anh cứ cảm thấy viên ngọc đang khẽ nóng lên. Sau khi đến đầm băng.

Nước ở đầm băng trong vắt và ánh lên vẻ bóng lưỡng. Mặc dù không bị đóng thành bằng nhưng khi khẽ tiến đến gần đã tỏa ra một luồng khí hàn lạnh lẽo thấu xương.