Chương 1788
Suy cho cùng mấy ngày hôm trước Thượng Quan Uyển Nhi đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Tần Vũ Phong.
Mà chuyện cho tới bây giờ, bất kể là chuyện Lâm Kiều Như có thể sống lại là thật hay giả, suy cho cùng Tan Vũ Phong có hồi phục lại tinh thần của mình đều dựa vào bản lĩnh của anh.
Không giống như mấy ngày qua, vô tri vô giác giống như một một kẻ ngốc.
Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ như vậy, lộ ra một trấn an nụ cười với Tần Vũ Phong: “Tần Phong, con gấp lắm sao? Có muốn ăn chút gì đó rồi lại xuất phát hay không?”
Tần Vũ Phong hơi do dự.
Anh tất nhiên rất gấp, thậm chí hận không được lên đường ngay bây giờ, đến Ma Môn tìm ba bí bảo. Nhưng mà loại chuyện này cũng không thể vội được.
Hơn nữa, anh đã không có nghỉ ngơi tốt rất lâu rồi. Tần Vũ Phong gật đầu: “Mẹ, con ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai mới đi.”
Trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười vui mừng, nói: “Con và cháu Vũ có cùng đi không? Cháu Vũ cũng nói muốn đi.
“Cháu Vũ?” Lông mày Tần Vũ Phong vừa nhíu, vô thức mà phát ra một câu nghi vấn.
“Có a!” Công Tôn Vũ phe phẩy quạt, đi vào.
Tần Vũ Phong liếc mắt qua Công Tôn Vũ, lại đưa mắt qua nhìn mẹ của mình.
Anh rốt cuộc hiểu được, cháu Vũ trong miệng Thượng Quan Uyển Nhi là ai.
Tần Vũ Phong rùng mình một cái.
Mặc dù dung mạo Công Tôn Vũ trẻ tuổi, nhưng trên thực tế…
Tuổi của Công Tôn Vũ so với mẹ của mình thật sự không có sai lệch quá nhiều, vừa mới tiếp xúc không lâu Công Tôn Vũ lại có thể mặt dày gọi thẳng mẹ của mình là cô.
Công Tôn Vũ nhìn Tần Vũ Phong, cười mở miệng nói: “Anh Tần bây giờ đã thông suốt rồi?”
Tần Vũ Phong mấp máy môi, dứt khoát trả lời: “Tôi muốn đi Ma Môn.”
Mặt Công Tôn Vũ liền biến sắc, cố kỵ Thượng Quan Uyển Nhi còn ở đây không nói gì. Thân là đại sư huynh Long Hổ Sơn, gần như là người kế vị Lão Thiên sư Long Hổ Sơn hiện tại, Công Tôn Vũ tất nhiên là biết Ma Môn.
Rất nhanh, Thượng Quan Uyển Nhi và Quách Thành đã đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Công Tôn Vũ nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong, hạ giọng nói: “Tần Vũ Phong, anh không muốn sống nữa à! Ma Môn là nơi anh nói đi thì có thể đi sao?”
Về mặt Tần Vũ Phong lạnh nhạt: “Tôi không đi thì còn có hi vọng cứu sống Lâm Kiều Như sao?”
“Đèn Thiên Hồn, sách Địa Hồn, tháp Nhân Hồn không phải là thứ ai muốn lấy là có thể xông vào Ma Môn lấy đi?”
Công Tôn Vũ nôn nóng: “Ma Môn, không phải là nơi anh nói muốn đi thì đi! Lão Thiên sư chúng tôi, cho dù là chưởng môn La Phù Sơn, cũng không dám tự tiện xông đó anh biết không?”
“Kẻ khốn kiếp nào nói cho anh biết đi Ma Môn tìm ba vật này là có thể cứu sống Lâm Kiều Như? Đây không phải là đẩy anh vào hố lửa sao!”
Tần Vũ Phong lạnh nhạt nói: “Là chưởng môn La Phù Sơn.”
Công Tôn Vũ nghẹn lời.
Tần Vũ Phong thở dài, vỗ vỗ bả vai Công Tôn Vũ. “Công Tôn Vũ, anh yên tâm đi, chưởng môn đã nói rõ cái giả khi đi vào Ma Môn với tôi rồi, tôi biết đi Ma Môn sẽ phải đối mặt với cái gì.”
“Tôi tất nhiên hiểu rõ trong lòng.”
Công Tôn Vũ lắc đầu than thở, liền nói: “Kẻ điên, Tần Vũ Phong bây giờ anh thật sự là một kẻ điên… “Nếu để cho mẹ anh biết anh muốn xông Ma Môn là địa phương nào, một hai phải…”
“Vậy nên. Tần Vũ Phong ngắt lời Công Tôn Vũ: “Anh nhất định phải dấu diếm chuyện này ở trước mặt mẹ của tôi.”
“Về phần Quách Thành liền phiền toái cậu chuyển lời rồi, cậu ấy tự nhiên sẽ thông báo cho người cần được thông báo.
Công Tôn Vũ lấy quạt che mặt, một lúc lâu cũng không nói gì. “Thôi thôi, tôi không khuyên nổi anh.”
Tần Vũ Phong cứng rắn nói: “Bất luận là ai cũng không khuyên nổi, tôi nhất định phải cứu sống Kiều Như”
Mùi thơm của thức ăn dần dần bay vào trong phòng, dạ dày Tần Vũ Phong đã sớm chết lặng rốt cuộc cũng có một tia cảm giác.