Chương 1747
Người phụ nữ của Tần Vũ Phong, đương nhiên anh ta cũng muốn giúp đỡ một chút. Công Tôn Vũ đè nặng giọng nói hô một tiếng: “Bây giờ “Cô Lâm Kiều Như cô không thể đi lên đó được!”
Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Như đã nôn nóng tới nỗi chảy ra nước mắt. “Sao tôi lại không thể đi lên chứ?! Tần Vũ Phong đang đánh nhau với đám người của La Phù Sơn rồi, không phải người của La Phù Sơn rất lợi hại sao?”
“Lại còn có nhiều trưởng lão như vậy, một khi anh ấy xảy ra chuyện thì anh nói xem tôi phải làm sao bây giờ!
Công Tôn Vũ không nói lời nào mà chỉ mím môi, lặng lẽ phóng nội kình ra để trấn an cảm xúc đang dao động của Lâm Kiều Như. Gương mặt thanh tú của Lâm Kiều Như lặng lẽ chảy hai hàng lệ xuống dưới.
Quách Thành hít sâu một hơi nói: “Cô Kiều Như, cho dù có thể nào thì mong cô vẫn có thể tin tưởng Thiên Vũ đại nhân”
“Thiên Vũ đại nhân chắc chắn sẽ không làm chuyện gì mà mình không nắm rõ!”
Thật ra Quách Thành cũng không hiểu rõ về thực lực của Tần Vũ Phong lắm.
Quách Thành lại càng không biết rốt cuộc thực lực hiện tại của Tần Vũ Phong là tiêu chuẩn gì.
Nhưng Quách Thành biết một chuyện.
Hiện tại Tần Vũ Phong đã mạnh tới nỗi một kẻ địch không thể đánh lại nổi rồi. Lúc trước Quách Thành cũng đã từng nghi ngờ về thực lực cũng như trình độ của chiến thần Thiên Vũ.
Chỉ là lúc ở Vân Thành, khi Tần Vũ Phong tiêu diệt căn cứ của đám người Đông Hoàng kia.
Khi đó Quách Thành cũng không tin chỉ bằng một mình Tần Vũ Phong lại có thể tiêu diệt một căn cứ khoảng chừng mấy chục nghìn người như thế được.
Nhưng ngay lúc đó Tần Vũ Phong đã dùng một phương thức không thể tưởng tượng nổi mà thực hiện một cách dứt khoát và lưu loát, khiến cho người ta trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vậy, hiện tại Quách Thành sẽ tuyệt đối không nghi ngờ về thực lực của Tần Vũ Phong chút nào nữa!
Quách Thành tin mặc dù các trưởng lão của La Phù Sơn rất mạnh nhưng cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tân Vũ Phong!
Lâm Kiều Như chỉ yên lặng cúi đầu, chảy nước mắt dưới sự ngăn cản của hai người này.
Lời bọn họ nói đúng thật đều rất có lý.
Chắc chắn Tần Vũ Phong cũng không hy vọng mình lên núi vào lúc này, tại vì… Chỉ sợ là mình sẽ lại mang thêm phiền toái tới cho Tần Vũ Phong.
Hơn nữa, Tần Vũ Phong cũng không có khả năng làm chuyện gì mà anh không chắc chắn.
Nhưng sự lo lắng của Lâm Kiều Như vẫn không có cách nào áp xuống nổi. Mặc dù có nội kình của Công Tôn Vũ mạnh mẽ trấn an mình nhưng Lâm Kiều Như vẫn cả thấy xao động không thôi, chỉ có thể miễn cưỡng ép xúc động muốn lao lên núi ngay lập tức của mình xuống.
Lâm Kiều Như lau lau nước mắt, cúi đầu nói: “Đều do tôi… Chỉ trách tôi như một sợi dây trói buộc, vậy mà không thể giúp Tần Vũ Phong một chuyện bé tí tẹo gì cả.”
Lâm Kiều Như vừa lau nước mắt vừa cảm thấy cực kỳ đau lòng. Lúc trước khi mình bước lên con đường tu luyện thì Lâm Kiều Như đã tràn đầy tin tưởng mà cho rằng từ nay về sau mình có thể kề vai chiến đấu với Tần Vũ Phong rồi.
Nào biết tới hôm nay, Tần Vũ Phong đối mặt với kẻ địch mạnh như thế mà mình chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn… Thậm chí phải trốn đến một nơi rất rất xa để nhìn!
Những quyết tâm lúc trước dường như đều đã trở thành hòn đá ném xuống sông. “Tôi, tôi quá yếu..
Lâm Kiều Như vừa nói vừa bụm mặt quỳ gối xuống mặt đất. “Nếu, nếu như tôi mạnh thêm một chút nữa.
Giọng nói của Lâm Kiều Như vừa rơi xuống, khí thế trên người đột nhiên phấn chấn bừng bừng, nháy mắt mang theo một sức lực như muốn xông lên Cửu Tiêu mà phun trào ra!
Đồng tử của Quách Thành rung mạnh vì kinh ngạc! Công Tôn Vũ ở một bên cũng khiếp sợ không thôi. Lâm Kiều Như đây là muốn đột phá.