Chương 1721
Trong lòng anh ta bây giờ thậm chí có chút hối hận. Hối hận mình tại sao lại không có mắt như vậy, đi thách đấu với Tần Vũ Phong. Càng hận Tần Vũ Phong lại giả heo ăn hổ, hành động triệt để như vậy.
Nếu Vạn Mạnh An sớm biết thực lực của Tần Vũ
Phong đáng sợ như vậy, thì tuyệt đối không thể nào trước mặt mọi người ba lần bảy lượt thách đấu Tần Vũ Phong!
Dù gì đến lúc thua người mất mặt là bản thân mình.
Nhưng Vạn Mạnh An chân trước chắc chắn Tần Vũ Phong là một kẻ nhát gan, thực lực không mạnh xong thì chân sau Tần Vũ Phong liền đánh bại vị trí thứ tư trong bảng Thiên Kiêu Tả Thanh Phùng.
Sự thật này làm Vạn Mạnh An cực kỳ kinh sợ. Vạn Mạnh An biết, mình xếp vị trí thứ chín trong bảng Thiên Kiêu là cao thủ.
Nhưng năm vị trí đầu trong bảng Thiên Kiều càng là cao thủ trong cao thủ
Đến Tả Thanh Phùng, Tùy Tịch, và đại sư tỷ của Mộng Trạch môn Lộc Thu Nương đều không phải là đối thủ của Tần Vũ Phong.
Vậy mình là cái gì chứ?
Bản thân sao có thể đánh thắng chứ
Vạn Mạnh An đứng ngơ ngác tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Còn chưa đợi trận đấu bắt đầu, Vạn Mạnh An đã có ý rút lui.
Đây là điều cấm kỵ.
Trong lòng Vạn Mạnh An cũng tự mình biết mình.
Nhưng Vạn Mạnh An lúc này không có cách nào kiềm chế sự sợ hãi trong lòng.
Anh ta run run rẩy rầy, như một con chó bị bỏ rơi, bước lên đài.
Vạn Mạnh An không muốn lên đài đấu võ nhưng đây là chuyện không thể nào.
Nếu có thể anh ta thật sự muốn trực tiếp đầu hàng.
Nhưng bởi vì hành động lúc trước của Vạn Mạnh An, lúc này mọi người đều xem hành động không đánh mà lui đáng dìm xuống bùn lầy.
Vạn Mạnh An biết, nếu một khi mình không đánh mà lui, vậy thì chờ đợi anh ta chính là vô số lời chế giễu, bị định vào kết cục xấu hổ đến ngóc không nổi đầu.
Dù gì bản thân không giống như Tần Vũ Phong.
Bản thân… Không có cơ hội chứng minh bản thân.
Vạn Mạnh An một đời chỉ sợ cũng không có cách nào đuổi theo bước chân của năm vị trí đầu của bảng Thiên Kiêu.
Mà năm vị trí đầu của bảng Thiên Kiêu, căn bản không phải là đối thủ của Tần Vũ Phong!
Vạn Mạnh An nghĩ vậy, sắc mặt đã không còn chút máu, ngơ ngác đứng trên võ đài. Ba vị trưởng lão ra lệnh, hai người liền bắt đầu trận đấu.
Vạn Mạnh An hít sâu một hơi, nhìn Tần Vũ Phong trước mặt.
Vẻ mặt Tần Vũ Phong nhàn nhạt, lúc này kẻ hại anh đang đứng trước mặt anh.
Nhưng trong lòng anh không có quá nhiều sóng gió. Tần Vũ Phong còn không thèm có suy nghĩ tính toán với Vạn Mạnh An.
Người kiêu ngạo như vậy, lúc trước không biết rõ thực lực của mình thì sỉ nhục đủ kiểu, bây giờ biết rồi thì nơm nớp lo sợ, bắt nạt kẻ yếu
Thậm chí còn không đáng để Tần Vũ Phong tính toán.
Vẻ mặt Tần Vũ Phong lúc này lạnh lùng tới cực điểm. Nhưng Vạn Mạnh An chỉ nhìn sắc mặt của anh hai chân đã có chút mềm, dường như đứng cũng không vững.
Tần Vũ Phong cũng lười nói chuyện, vung mấy đạo kiếm ra, trực tiếp xuyên qua quần áo của Vạn Mạnh An, cọ xát vào da thịt anh ta.
Lúc đối mặt với đối thủ như Lộc Thu Nương mới đáng để Tân Vũ Phong tấn công.
Nhưng đối mặt với Vạn Mạnh An, Tần Vũ Phong chỉ cần dọa một chút là được.
Quả nhiên, vung vài nhát kiểm ra mặc dù không làm bị thương Vạn Mạnh An, nhưng Vạn Mạnh An đã ngã xuống đất.