Chương 1712
Ngay sau đó, cơ thể của Tần Vũ Phong ưỡn ra sau với một góc độ không thể tưởng tượng nổi.
Anh dẻo dai giống như những cây cỏ lau bên cạnh mặt nước, tránh thoát khỏi mũi kiếm của Kiếm Trần đang định chạm tới yết hầu mình.
Kiếm Trần công kích thất bại một lần nhưng vẫn chưa nhụt chí, ngay sau đó lại chém tới hướng của Tần Vũ Phong từ trên cao xuống.
Mũi chân Tần Vũ Phong chỉa xuống đất mà lùi về phía sau, vẫn tránh thoát được khỏi một đợt đánh này.
“Tiếp chiêu đi!”
Ánh mắt Kiếm Trần đột nhiên trầm xuống, không định thu tay lại để đón đòn đánh mà tiếp tục công kích qua hướng của Tần Vũ Phong.
Cuộc tấn công diễn ra ác liệt dường như muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này ngay lập tức vậy. Trên mặt Tần Vũ Phong không thấy chút hoảng loạn nào, bỗng nhiên đứng yên tại chỗ, dường như không có ý định trốn tránh chút nào cả!
Trường kiếm trong tay của Tần Vũ Phong giống như một dòng nước chảy, nhìn qua thì góc độ cực kỳ xảo quyệt và cũng nhẹ nhàng mà đánh gãy thanh kiếm trong tay Kiếm Trần.
Mũi kiếm của Kiếm Trần xẹt ngang qua đầu vai của Tần Vũ Phong, trong lòng không khỏi có chút hối hận.
Nếu vừa rồi kiếm trong tay mình có thể ổn định hơn một chút, nói không chừng liền sẽ không bị Tần Vũ Phong làm gãy, nói không chừng còn có thể đâm trúng Tần Vũ Phong!
Nhưng cùng lúc đó, ngoại trừ hối hận thì trong lòng Kiếm Trần lại càng thấy khiếp sợ nhiều hơn,
Tuy anh ta cũng cho rằng nếu mình ổn định lại một chút thì có thể trực tiếp đâm vào đầu vai của Tần Vũ Phong.
Nhưng Kiếm Trần cũng hiểu tư thế cầm kiếm vừa rồi của mình cũng đã đủ vững vàng, theo lý mà nói thì mặc dù có cầm vững hơn nữa cũng không có cách nào để sửa đổi phương hướng đâm của mình.
Nhưng trên thực tế, nhìn qua thì một chiêu của Tần Vũ Phong rất nhẹ nhàng nhưng sức lực bốn lạng đẩy ngàn cân, đẩy lại đợt công kích của anh ta dễ như trở bàn tay.
Trong lòng Kiểm Trần không khỏi sợ hãi và kinh ngạc.
Tần Vũ Phong lại có thể uyển chuyển dung hợp Thái Cực vào trong kiếm đạo giữa tình huống bốn lạng đẩy ngàn cân mà không để lại chút dấu vết nào!
Phải biết rằng con đường võ đạo có rất nhiều các nhánh riêng, có thể đạt được một thành tựu nhất định ở trong đó thì cũng đã tương đối ghê gớm.
Tần Vũ Phong lĩnh ngộ được một trăm lẻ tám kiếm ý, hơn nữa vận dụng lô hỏa thuần thanh rất tự nhiên, giống như chống đầu gối phủi tay vậy, thành tựu về kiếm đạo của anh thì không cần nói cũng biết.
(1) Lô hoả thuần thanh: người luyện đan cần tay nghề rất cao mới có để chỉnh lửa thành màu xanh. Tả những kẻ có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện trong một lĩnh vực nào đó.
Nhưng trừ kiếm đạo ra…
Sự hiểu biết của Tần Vũ Phong đối với một đạo Thái Cực đương nhiên cũng sâu sắc y như thế
Thậm chí còn có thể kết hợp chúng lại với nhau mà tự do sử dụng trong trận chiến giữa hai người!
Đây là một sự hiểu biết đáng sợ tới cỡ nào, là một trình độ thao tác tinh tế tới cỡ nào chứ.
Kiểm Trần không thể theo kịp.
Kiếm Trần thở dài trong lòng một tiếng nhưng cũng không bị nhụt chí.
Cho dù trận đấu này có như thế nào thì Kiếm Trần cũng muốn cố gắng đối phó hết sức mình.
Trong lòng Kiếm Trần cũng hiểu rõ dựa theo trình độ hiện giờ của Tần Vũ Phong thì hoàn toàn không cần phải chậm rì rì mà so từng chiêu một với anh ta như vậy.
Nhưng Tần Vũ Phong lại làm thế, rõ ràng là đồng ý muốn chỉ điểm.
Kiếm Trần nào có thể phụ lòng anh? Rất nhiều suy nghĩ chợt loé qua, Kiếm Trần tiếp tục để lưỡi trên ngạc rồi lại lao tới hướng Tần Vũ Phong tấn công tiếp.
Chặt, chém, đâm, đánh, chọt…
Trận chiến này không có đủ nội kình thế công để dẫn tới sơn hô hải khiếu.
(1) Sơn hô hải khiếu: mô tả sức mạnh vĩ đại
Không có nội kình thế công khiến mọi phải nghẹn họng mà nhìn trân trối, không có gì hô mưa gọi gió cả, cũng chả làm ánh trăng biến sắc được, cũng không thể khiến bầu trời mất đi ánh sáng.
Chỉ có những thanh kiếm thuần túy nhất vật lộn với nhau thôi.
Nhưng mặc dù chỉ có như vậy thì cũng đủ để khiến mọi người ở đây kinh ngạc cảm thán không thôi.
“Chiêu cuối cùng lại nhìn rất đơn giản…
“Thì ra không cần nội kình, không cần thi triển chiêu thức gì để quyết đấu mà vẫn có thể xuất sắc như vậy!”