Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1621




Chương 1621

“Đúng vậy, đúng vậy, Tứ hoàng tử là người đại từ đại bi, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, khoan dung độ lượng, lần này còn sẵn lòng bỏ qua mọi hiềm khích để mời Tân Vũ Phong đến”

“Có lẽ bây giờ, tên Tân Vũ Phong đang thầm vui mừng cũng nên!”

Tứ hoàng tử nghe thấy vài lời nịnh bợ của hai thân tín, khóe môi anh ta không khỏi gợi lên ý cười thản nhiên.

“Được rồi, nói vậy thì có tác dụng gì chứ?”

Mặc dù Tứ hoàng tử nói như vậy, nhưng cũng không khó để nhìn ra được niềm vui khó đè nén, đang nở rộ trong long của anh ta.

Chuyện đón gió tần trần cho Tân Vũ Phong là do đích thân Hoàng đế chỉ đích danh anh ta tiếp đãi Tân Vũ Phong đi chăng nữa thì cũng không có cơ hội này.

Bởi vì sức lực và khả năng chiến đấu của Tân Vũ Phong thực sự quá mạnh.

Cho dù Tân Vũ Phong có ở dưới quyền bất kỳ Hoàng tử nào thì người đó sẽ lập tức giống hổ thêm cánh.

Mà Hoàng đế lại trao cơ hội đón gió tẩy trân Tân Vũ Phong cho anh ta.

Ý tứ như thế nào, không cần nói cũng biết Hơn nữa, Tứ hoàng tử cũng rất có tự tin.

“Thông qua yến tiệc lần này, chắc chẳn mối quan hệ rạn nứt cùng hiểu lần trước đó của anh ta với Tân Vũ Phong sẽ nhanh chóng được hàn gắn, anh ta sẽ lôi kéo thành công Tân Vũ Phong để anh làm thuộc hạ dưới trướng của mình.

Tứ hoàng tử Tê Vân Phong ước chừng, từ khi Tân Vũ Phong bị hoàng thất hạ lệnh đuổi giết, có lẽ là anh đã không thể chợp mắt được trong một thời gian dài.

Bây giờ lại có một cơ hội hòa giải ngay trước mắt như vậy, nhất định Tân Vũ Phong sẽ không bỏ lỡ, cũng không thể từ chối lời mời dự tiệc lần này.

Dù sao thì anh ta cũng đã hạ thấp địa vị, bỏ qua hiềm khích lúc trước để mời anh đến!

Xét về địa vị, Tê Vân Phong là Tứ hoàng tử, thân phận vô cùng cao quý, mà bây giờ Tân Vũ Phong cũng chỉ là một người bình thường không hơn không kém.

Nói về hiềm khích lúc trước, Tân Vũ Phong đã làm loạn hôn lễ của anh ta, hơn nữa còn cướp cô dâu Kiều Như của anh ta đi, mặc dù Tê Vân Phong biết rằng Tân Vũ Phong và Lâm Kiều Như… không, có lẽ nên nói Lâm Kiều Như càng thích hợp hơn.

Dù biết rằng chuyện chung thân đại sự, cưới xin là chuyện riêng tư: của hai người, nhưng Tứ hoàng tử luôn cảm thấy hôn lễ do Hoàng đế đích thân chỉ định sẽ càng có sự tôn kính hơn, vượt qua chuẩn mực riêng tư cá nhân của hai người.

Nói cách khác, trong mắt Tứ hoàng tử anh ta chính là người chồng đúng trên danh nghĩa của Lâm Kiều Như.

Dù sao đây cũng là mệnh lệnh của bố mẹ, được cả Yến Đông Lam gật đầu đồng ý.

Tân Vũ Phong cũng quá to gan không ngờ còn dám công khai cướp hôn của anh ta. Tứ hoàng tử cảm thấy mình đã không so đo chuyện này như vậy thì cũng quá rộng lượng với tên đó rồi.

Tốt nhất, Tân Vũ Phong nên biết cảm ơn Đới Đức, người sợ đến nỗi tè ra quần, khóc lóc thảm thiết, kể lể không ngừng về ân tình với Tân Vũ Phong, sau đó còn bắt tay giảng hòa với hoàng thất, từ đó về sau tiếp tục làm con chó trung thành của hoàng thất.

Tứ hoàng tử càng nghĩ, trong lòng càng thêm đắc ý.

Không tồi, không phải Tân Vũ Phong muốn lấy lòng hoàng thất sao?

Bằng không, tại sao lần này, hoàng thất Đại Hạ chỉ đánh tiếng một cái, Tân Vũ Phong đã không ngần ngại đi dự đại hội giao lưu võ học chứ?

Bằng không, tại sao Tân Vũ Phong lại sẵn sàng đối đầu với Takeshi Kitano, bậc thầy số một của Đông Hoàng?

Suy cho cùng, tất cả những gì anh làm cũng chỉ vì một một mục đích duy nhất là để làm hài lòng Hoàng thất Đại Hạ mà thôi, muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với hoàng thất của anh ta!

Tứ hoàng tử càng nghĩ càng đắc ý, càng nghĩ càng thấy tự tin!

Nhưng đúng lúc này, người hầu truyền đến cho Tứ hoàng tử tin tức động trời.

“Điện hạ… Tân Vũ Phong nói, Tân Vũ Phong nói…”

“Nói gì cơ?”

Nhìn đám thuộc hạ ấp a ấp úng, dập đầu không thôi, Tứ hoàng tử sốt ruột thúc giục.

Tên thuộc hạ nghiến răng, giống như đã hạ quyết tâm, nói ra hết những lời trong lòng.

*Tứ hoàng tử Điện hạ, phủ Thượng Quan truyền tin đến, nói rắng Tân Vũ Phong đại nhân đã rời khỏi Đế đô nên không thể đến dự yến tiệc được, còn nói… còn nói…”

“Còn nói Tê Vân Phong là… không có ý tốt!”

Chữ bị tên người hầu nuốt vào giữa chính là ba chữ “Tên khốn khiếp”

Đương nhiên, tên thuộc hạ nào dám nói ra.