Chương 1597
Chiến thần Thiên Vũ sẽ huỷ diệt toàn bộ gia tộc Miyamoto!
Trong lòng Miyamoto Takuro hiểu rõ, dựa theo phong cách làm việc trước đây của chiến thần Thiên Vũ, nếu đã đi đến tổng bộ của gia tộc Miyamoto.
Vậy thì đã chứng minh, tất cả những căn cứ khác của gia tộc Miyamoto đều đã bị chiến thần Thiên Vũ huỷ diệt… hoặc là cho tắm bằng máu tươi!
Miyamoto Takuro trợn trắng mắt, khuôn mặt đỏ bừng lên!
Tân Vũ Phong thoả mã chứng kiến vẻ mặt của Miyamoto Takuro, nhìn đi nhìn lại ánh mắt đều vui mừng.
“Xem ra thì ông đã biết vì sao tôi lại đến đây”
Sắc mặt Miyamoto Takuro trở nên u ám, giống như mưa gió đã nổi lên.
“Là vì muốn báo thù cho các tướng sĩ Đại Hạ sao?”
Tân Vũ Phong vỗ tay một cái: “Nói chuyện cùng với người thông minh đúng là nhẹ nhàng dễ thở”
Miyamoto Takuro giận quá hoá cười.
“Vậy nên, cậu đã tiêu diệt toàn bộ gia tộc Miyamoto?”
Tân Vũ Phong giả vở suy nghĩ một chút: “Ông nói như vậy, hình như không đúng lắm?”
“Dù sao thì, nói như thế nào thì hai tên tai hoạ là ông và Miyamoto ‘Yuichi không phải vẫn bình an đứng ở đây sao?”
Tân Vũ Phong nói đến đây thì nhe răng ra cười một tiếng, một chiếc răng trắng hếu lộ ra: “Loại trừ được hai tai hoạ là các ngươi thì mới gọi là diệt sạch cả gia tộc Miyamoto!”
“Ha ha ha..”
Thái độ của Miyamoto Takuro bắt đầu có chút điên cuồng.
“Có đúng vậy không? Có đúng không!”
Tiêu diệt hết gia tộc Miyamoto.
Thân là trưởng họ, đến giờ phút này nếu Miyamoto Takuro còn giữ được vẻ mặt như bình thường thì mới gọi là kỳ quái.
Miyamoto Takuro trơn mắt nhìn Tân Vũ Phong: “Tôi nói cho cậu biết, bây giờ gia tộc Miyamoto của tôi sẽ.. “
“Là người đầu tiên để cho chiến thần Thiên Vũ cậu phải lấy máu để trả giá!”
Miyamoto Takuro nói xong chỉ nghe thấy ầm một tiếng.
Khí thế của Miyamoto Takuro tỏa ra khắp người, xông thẳng lên trời, trong chớp mắt đã đánh vỡ trần nhà.
Từ lúc đó, không ít gạch đá vỡ vụn, còn có cả những đồ dùng trong nhà ở trên lầu rơi hết xuống.
Bộp bộp rơi xuống dưới nền đất.
Sắc mặt Miyamoto Takuro không hề thay đổi. Nhiều đồ như vậy rơi xuống trên người ông ta cũng không thể làm cho vẻ mặt của ông ta có thay đổi nào.
Nhưng còn Miyamoto Yuichi, giờ phút này đã trốn dưới gầm bàn từ lâu.
Không bởi vì nguyên nhân nào khác.
Anh ta sợ hãi!
Đừng nhìn những lúc Miyamoto Yuichi đứng ở Vân Ninh, Đại Hạ, những lúc đứng trước mặt tướng sĩ Đại Hạ đều vô cùng tuỳ tiện.
Nhưng thật ra Miyamoto Yuichi nhát như chuột. Còn nếu như nói dễ nghe một chút thì có thế nói là thức thời.
Những lúc đối mặt với những đối thủ mạnh mẽ hơn mình, Miyamoto Yuichi không hề có tí suy nghĩ phản kháng nào.
Huống chỉ là chiến thần Thiên Vũ này đã liên tiếp đánh bại cao thủ học võ hàng đầu của Đông Hoàng, Kitano Takeshi, rồi lại đánh bại thêm người có sức mạnh chiến đấu lớn nhất trong thế hệ trẻ của gia tộc Miyamoto, Miyamoto Kota.
Dạng người như chiến thần Thiên Vũ, Miyamoto Yuichi sao có thể là đối thủ?
Bởi vậy, mỗi phút mỗi giây Miyamoto Yuichi chỉ muốn giấu mình đi thật kỹ.
Tốt nhất là có thể để cho chiến thần Thiên Vũ quên đi sự tồn tại của anh ta.
Miyamoto Yuichi run rẩy, giấu mặt đi dưới bàn làm việc, thậm chí còn không dám thở mạnh lấy một hơi.
Chỉ hi vọng mình có thể bị quên đi Sự thật là, giống như ước nguyện của anh ta.
‘Vốn dĩ chiến thần Thiên Vũ không hề để ý đến anh ta, ngược lại là đặt toàn bộ sự chú ý của mình đặt ở trên người Miyamoto Takuro.
Miyamoto Takuro nhìn chằm chằm vào mặt chiến thần Thiên Vũ.
Trên mặt chứa đầy ý hận không thể loại trừ được đối phương cho sảng khoái.
Không, không phải là hận không thể.
Trong vòng một đêm, toàn bộ gia tộc Miyamoto bị người Đại Hạ đứng trước mắt này cho tắm máu huỷ diệt. Nếu không thể tự tay giết đối phương.
Miyamoto Takuro có thể thẳng tay mổ bụng tự sát!
Tân Vũ Phong nhìn ánh mắt giống như chó điên của Miyamoto Takuro, chỉ lắc đầu.
“Chẹp chẹp chẹp, bây giờ biết hận tôi, vậy thì ong có từng nghĩ đến hay không, lúc ban đầu thắng con của ông đã làm vô số chuyện ác trên địa bàn của Đại Hạ. Những lúc sỉ nhục tướng sĩ của Đại Hạ…”
“Có xem trong lòng người Đại Hạ chúng tôi có cảm giác gì hay không?”
Miyamoto Takuro cười lạnh một tiếng.
“Đám người Đại Hạ hèn mọn cũng xứng để đứng ngang hàng với người Đông Hoàng chúng tôi sao?”