Chương 1402
Một người thì đang đợi.
Còn một người không tập trung và thờ ơ.
Cảnh tượng này đã xuất hiện trên đấu đài không chỉ một lần.
Tất cả bọn họ đều là võ sĩ của Đại Hạ, và chiến đấu chống lại các võ sĩ của Đông Hoàng.
Chỉ là mọi lần trong quá khứ, những người hay thờ ơ, không đếm xỉa tới đều là võ sĩ của Đông Hoàng.
Và lần này, nó được thay thế bởi võ sĩ Đại Hạ, Tân Vũ Phong! Tân Vũ Phong ủ rũ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hirano đang đứng đối diện anh, lười biếng nói: “Đồ đệ của Kitano Takeshi… sao nào, có muốn tôi nhường anh một chiêu không?”
Hirano nghe vậy, anh ta chợt hiểu ra rằng bản thân mình đang bị Tân Vũ Phong đánh giá thấp. Anh ta không khỏi có chút tức giận, trừng mắt nhìn Tân Vũ Phong: “Ý của anh là gì hả?”
Tân Vũ Phong nhún vai: “Ý của tôi như thế còn chưa đủ hiểu sao?”
Tân Vũ Phong thái độ rõ ràng là đang xem thường Hirano! Hirano lại càng không phải kẻ mù, kẻ ngốc gì, làm sao mà lại không nhìn ra được ý của Tân Vũ Phong? Phải biết rằng, anh ta là đứa con cưng, là niềm kiêu hãnh của Đông Hoàng! Và anh ta là một trong những đồ đệ được kính trọng nhất của Kitano Takeshi. Hirano có thể nói là người giỏi nhất trong số những người học việc của Takeshi Kitano.
Và Kitano Takeshi là một võ sư đứng trên đỉnh cao về võ thuật phương Đông, thậm chí là trên thế giới! Là đồ đệ của Kitano Takeshi, và niềm tự hào của Hirano chắc chẩn không phải để mua vui.
Sự việc này có thể thấy được từ thái độ đùa cợt trước đây của anh ta đối với Lăng Khiếu Thịnh như mèo bắt chuột.
Thái độ của Hirano đối với đối thủ luôn luôn khinh thường và xem nhẹ! Tuy nhiên, sự khinh bỉ và coi thường không khiến cho Hirano phải chịu thua thiệt.
Mà hoàn toàn ngược lại.
Mỗi lần Hirano khinh thường, kết quả là đối thủ bại trận! Anh ta gần như bất khả chiến bại trong số các những người cùng tuối với mình!
Bất cứ nơi nào anh ta đến, mọi người đều thích thú, ngưỡng mộ và có phần sợ hãi! Hôm nay, Hirano không còn đủ tư cách để khinh thường và coi thường đối thủ của mình nữa! Và lần này, người bị coi thường và khinh bỉ… lại là chính bản thân anh ta! Hirano sắc mặt xanh trắng, trắng rồi lại đỏ, tựa như tiệm sơn màu sắc.
Sau những lời sỉ nhục của Tân Vũ Phong, Hirano làm sao có thể chịu đựng được nữa? Anh ta lập tức gầm lên: “Tân Vũ Phong, anh dám coi thường tôi à, vậy thì đi tìm cái chết đi!”
Vừa nói, Hirano cầm trên tay quỷ kiếm Muramasa, thân hình như mũi tên đứt dây, thanh kiếm Muramasa là vũ khí tối thượng của anh ta.
Khi xông lên, anh ta dùng cây quỷ kiếm Muramasa, và cố gắng tấn công Tân Vũ Phong.
Mà thanh quỷ kiếm lưu truyền từ thời Đông Hoàng cố đại này cũng vô cùng hưng phấn vào giờ phút này, như đang háo hức khao khát giọt máu tươi của đối phương, lưỡi kiếm gào thét! Trên thân dao, ánh sáng lạnh lẽo phản xạ dữ dội, sát khí mãnh liệt! Mũi dao gần như hóa thành một đạo ma ảnh, mãnh liệt xông tới, như thể một giây sau Tân Vũ Phong sẽ bị ám sát! Tân Vũ Phong không một chút hoảng sợ, anh hơi bước chân, vô cùng bình tĩnh.
Chỉ một giây trước khi mũi dao lướt qua vải trên ngực Tân Vũ Phong, bóng dáng Tân Vũ Phong đột nhiên xoay một góc, giống như đang đi trên sàn đấu một cách nhàn nhã.
Nhưng chính cú ra chân quá đà đó đã khiến đòn tấn công của Hirano bị đánh bại! Hirano đã quá muộn để rút lui, và toàn bộ cơ thể của anh ta dậm mạnh về phía trước, hướng theo thanh quỷ kiếm Muramasa.
Mũi kiếm đâm thẳng vào mặt đất, như thể cắt đậu phụ, và mũi kiếm chìm xuống vị trí của cán kiếm dừng lại.
Hirano đỏ bừng mặt, và kéo thanh quỷ kiếm Muramasa lên khỏi mặt đất.
Tân Vũ Phong lúc này cười nhạo bên cạnh Hirano.
“Vũ khí đi mượn có chút không quen, phải không?” Hirano vừa mở mắt ra, liền nghe được lời nói của Tân Vũ Phong, hung hăng nhìn chắm chăm Tân Vũ Phong.
“Anh! Tìm cái chết à!”