Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1213




Chương 1213:

 

Từ trong góc, nháy mắt xuất hiện mười võ sĩ Đông Hoàng.

 

Trên hông mỗi người đều đeo trường đao Đông Hoàng, trên mặt đeo mặt nạ.

 

Trong căn phòng hơi lờ mờ tối này, quả thật có hơi quỷ mị.

 

Tần Vũ Phong nhìn mười mấy người đứng trước mặt mình, cười lạnh một tiếng. “Hạng giả thần giả quỷ!”

 

Võ sĩ Đông Hoàng đứng ở trước nhất, mặt nạ phần dưới miệng khẽ động.

 

“Người Đại Hạ?”

 

Tần Vũ Phong hừ mũi, ừ một tiếng.

 

Võ sĩ Đông Hoàng cười lạnh nói: “Nếu đã là người Đại Hạ, tôi cho phép anh rút vũ khí ra! Để tránh tài không bằng người, lại mượn cớ nói người Đông Hoàng chúng tôi ỷ thế ức hiếp người!”

 

“À?”

 

Tần Vũ Phong nhếch lông mày, cảnh tượng trước mắt khiến cho anh cảm thấy hoang đường đến mức buồn cười.

 

Anh liếc mắt quét qua một lượt, trong tất cả những võ sĩ Đông Hoàng trước mắt, không có một ai có tu vi ở trên Ám Kình Đỉnh Phong.

 

Đừng nói là mười mấy người, kể cả có hàng trăm người, hàng ngàn người anh cũng chẳng sợ!

 

Thế mà mấy tên võ sĩ Đông Hoàng này lại luôn miệng bảo anh rút vũ khí của mình ra, tránh bị đánh thua lại quá sức khó coi?

 

Rõ ràng là kể chuyện cười mà!

 

Tần Vũ Phong cười lạnh nói: “Tôi cho phép tất cả các người cùng nhau lên, tránh đến lúc thua rồi lại nói Đại Hạ chúng tôi ỷ thể ức hiếp người!”

 

“Anh!”

 

Tên cầm đầu người Đông Hoàng co rụt con ngươi lại, không ngờ rằng người Đại Hạ này lại không biết trời cao đất rộng như thế!

 

Đối mặt với mười mấy võ sĩ cao thủ Đông Hoàng bao vây tấn công, thế mà lại dám tuyên bố để bọn họ lên hết một lượt?

 

Được lắm, vậy thì đừng trách bọn họ không khách khí!

 

Người đứng đầu võ sĩ Đông Hoàng hừ lạnh một tiếng: “Hay cho một người Đại Họ không biết tốt xấu… Lên hết một lượt? Không khỏi đánh giá quá thấp trình độ của võ sĩ Đông Hoàng chúng tôi rồi!”

 

Người đó nói rồi rút trường đạo ở bên hông ra, hàn ý ngùn ngụt: “Không cần tất cả chúng tôi cùng lên, một mình tôi cũng đủ để đánh bại tên Đại Họ không biết tốt xấu này rồi!”

 

“Cứ việc xông đến!”

 

Tần Vũ Phong dùng tư thế không hề tránh né, cứ thế nghênh đòn.

 

“Hôm nay, để cho anh biết được cái giá của việc phách lối!”.

 

Đông Hoàng võ sĩ vừa nói, vừa huy động trường đạo trong tay, xông về phía Tần Vũ Phong!

 

Vài võ sĩ Đông Hoàng ở bên cạnh dùng vẻ mặt vui vẻ khi thấy người gặp nạn lầm rầm nói: “Tên Đại Họ không biết tốt xấu, dám bảo chúng ta cùng lên? Một mình Hyuga đã đủ để thu phục anh ta rồi!”

 

“Không sai, bây giờ Hyuga chỉ cách trình độ Tông sư một bước nữa, trở thành đỉnh phong trong Ám Kình Đỉnh Phong rồi! Cái tên Đại Họ không biết trời cao đất dày này, thế mà lại dám phách lối như vậy trước mặt Hyuga, rõ ràng là đang tìm cái chết!”

 

“Ha ha, không ngờ rằng, đến bây giờ lại vẫn còn có người Đại Hạ dám tìm đến cửa..”

 

“Đúng vậy, người Đại Hạ không có kẻ nào ra hồn, người Đại Hạ không phải là có thành ngữ là: “Không làm việc xấu, không sợ quỷ gõ cửa” à? Nhưng chúng ta chỉ cần vừa thả ra vài lời đồn. vớ vẩn, người Đại Hạ đã chẳng có ai dám đến độ ở, kẻ nào kẻ nấy đều là kẻ chột dạ!”

 

“Xem ra, anh ta không chỉ không chột dạ mà còn rất có lòng tin với thực lực của mình nữa cơ! Ngay cả đại nhân Hyuga của chúng ta mà cũng dám khiêu khích!”

 

“Đúng thật là bị điên…”

 

Đám người Đông Hoàng bàn tán xôn xao, giống như đã chắc chắn Tần Vũ Phong nhất định phải chết không còn gì nghi ngờ dưới tay Hyuga trong lời của bọn họ.

 

Bộ dạng nghiễm nhiên chuẩn bị xem trò cười của Tân Vũ Phong.

 

Mà lúc đó Tần Vũ Phong vẫn đứng sừng sững tại chỗ như cũ, không hề tránh né, đối diện trực tiếp với đạo phong chẻ dọc từ trên đầu anh xuống.

 

Người được xưng là Hyuga kia, khóe miệng phía dưới mặt nạ câu lên một nụ cười dữ tợn.

 

Người Đại Hạ không biết tốt xấu.

 

Đi chết đi!

 

“Choang!”

 

Một đường kiểm khí từ trong bàn tay Tân Vũ Phong bắn ra, sau đó trực tiếp xông thẳng về phía trường đao của người Đông Hoàng.

 

Con người Hyuga co rút lại.

 

Người Đại Hạ này, vậy mà lại biết sử dụng kiếm khí?

 

Thế nhưng cũng rất nhanh, Hyuga đã lấy lại tinh thần, đối mặt với một đạo của anh, ngay cả tránh đi cũng quên mất. Người Đại Hạ kể cả có lĩnh ngộ được kiểm khí thì đã làm sao?