Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1212




Chương 1212:

 

Tần Vũ Phong mở miệng ngắt lời của bác tài: “Bác tài, ông đi về hướng kia đó, dừng lại gần đó là được, không cần đến gần”

 

Tần Vũ Phong nói xong, hai mắt nhắm lại, đầu dựa vào ghế, dáng vẻ không muốn nói thêm cũng không muốn xuống xe.

 

Tài xế thở dài chỉ đành khởi động xe lái đi.

 

Nếu như không cần đi vào, vậy cũng không phải không được, đi về hướng đường bên kia không những không kẹt xe, tuyến đường cầu vượt, có thể nói đây cũng là một chuyện tốt.

 

Chiếc xe chầm chậm đi về địa điểm mà Tân Vũ Phong yêu cầu.

 

Mà tuy rằng Tần Vũ Phong nhắm mắt nhưng không có nghỉ ngơi, chẳng qua là nhắm mắt tịnh dưỡng mà thôi.

 

Tần Vũ Phong đang suy nghĩ về những lời đồn ma quỷ mà tài xế nói.

 

“Có quỷ” không phải không có khả năng xảy ra, dù sao trong đám người Đông Hoàng đó, có cả âm dương sự triệu hồi ma quỷ.

 

Nhưng mà Tần Vũ Phong không vì vậy mà cảm thấy sợ hãi.

 

Tần Vũ Phong chắc chắn rằng cái gọi là nói chuyện ma quỷ kia chẳng qua là lời đồn đại do người Đông Hoàng cố ý bày ra, để làm trong địa bàn, muốn xua đuổi những cư dân xung quanh mà thôi.

 

Cho dù thật sự có, Tần Vũ Phong cũng không sợ.

 

Con người tham lam, độc ác, có khi càng đáng sợ hơn cả ma quỷ? Tần Vũ Phong thấy còn đáng sợ hơn ma quỷ gấp ngàn vạn lần.

 

Càng huống hồ…

 

Chỉ cần cản đường Tần Vũ Phong, bất luận là người hay là ma quỷ, là tiên hay là phật, Tần Vũ Phong đều tiêu diệt.

 

Chiếc xe dừng lại ở một mảnh đất hoang vắng.

 

Cũng không hoàn toàn hoang vắng, chính xác mà nói, là một ngôi làng đã bị bỏ dở giữa chừng, nhìn có vẻ người dân ở đây toàn bộ đã chuyển đi, vô cùng hoang tàn.

 

Nhìn qua lại, dường như quả thật có chút quỷ quái.

 

Lúc này tài xế lập tức mở miệng nói: “Cậu trai, đi khoảng một kilet về phía trước, với bước chân của cậu, đoán là tầm nửa tiếng là tới, nhưng mà tôi không thể đi về phía trước được nữa”

 

“Thà lựa chọn tin tưởng còn hơn là không tin, nhà tôi còn mấy miệng ăn không dám mạo hiểm đâu”

 

Tần Vũ Phong gật đầu từ một tiếng biểu hiện sự thông cảm.

 

Anh trả xong tiền rồi đi xuống xe.

 

Một mảnh hoang vu, gió thổi mạnh.

 

Gió thổi qua khu di tích bị phá hủy, âm thanh huýt sáo yếu ớt giống hệt như tiếng hú của sói và tiếng khóc của ma quỷ.

 

Tần Vũ Phong nhíu mày cười nói.

 

Không phải là thích giả thần giả quỷ sao?

 

Rất tốt, anh nhanh chóng đưa bọn họ đi gặp quỷ.

 

Thân ảnh của Tần Vũ Phong xuất hiện dưới khu thương mại mua sắm đổ nát và hoang phế.

 

Không giống với đám người ở khu thương mại Khải Việt trước đây, người ở căn cứ điểm này dường như vô cùng khiêm nhường.

 

Nhìn khung cảnh hoang lạnh bên ngoài, dây leo bò lổm ngổm khắp bức tường phía dưới tầng ba của tòa nhà, xem ra nơi đây thật sự vắng vẻ, không có người ra vào.

 

Nhưng mà ánh mắt của Tần Vũ Phong lướt qua mấy đầu thuốc lá trên mặt đất.

 

Còn mới, bên trên thậm chí còn không bị đóng bụi.

 

Khóe miệng của Tần Vũ Phong khẽ nhếch lên, anh biết tình báo mà Huyền Vũ truyền đến sẽ không bao giờ sai mà.

 

Tần Vũ Phong đẩy mạnh cánh cửa thủy tinh bám đầy bụi nhưng không hề đóng bất cứ mạng nhện nào.

 

“Kẹt..” Một tiếng kêu vang lên.

 

Tần Vũ Phong bước vào.

 

Khung cảnh trong tòa lầu lớn và bên ngoài có thể nói là hoàn toàn khác nhau.

 

Nếu như nói khung cảnh bên ngoài hoang lạnh, nồng nặc mùi âm khí, vậy thì bên trong lại vô cùng mới mẻ.

 

Những viên gạch dưới chân dường như có thể soi được người. Tần Vũ Phong đứng ở trước cửa, không có bước thêm vào bên trong.

 

“Xoạch xoạch xoạch!”

 

Mấy âm thanh vang lên, mười mấy bóng người chạy ra từ phía góc lầu, đỉnh nhà và các vị trí khác.