Chương 1117
Biệt thự Tần Phiệt ngay lúc này đây như là bị một đám mây đen phủ xuống.
Đám mây đen này không phải là từ bầu trời đầy nắng kia mà là ở trong lòng chủ nhân của biệt thự Tần Phiệt.
Từ lúc Tần Thiên Vương từ cung điện Tử Vân trở về một câu cũng không thèm nói. Khương Thạch Phương cũng như vậy. Sau một hồi lâu, Khương Thạch Phương đứng lên nói: “Không được rồi, tôi muốn đến Tây Nam Miêu Cương tìm Thiên Lâm. Hà cớ gì mà lúc này kẻ hèn hạ Tần Vũ Phong đã trở về rồi mà Thiên Lâm của tôi còn chưa trở về chứ. Thiên Lâm của tôi, liệu sẽ không, sẽ không…
Khương Thạch Phương càng nói càng hoảng loạn. Lúc trước, Tần Thiên Lâm truyền tin về, nó và Tần Vũ Phong đã quyết đấu một trận sống chết. Tần Vũ Phong đã bị nó ép đến mức tự bạo. Mà bây giờ Tần Vũ Phong không những còn sống mà thực lực còn được nâng cấp lên một tầm cao mới.
Nghe ý tứ trong lời nói của Tần Vũ Phong ngày hôm nay, từ lúc sau khi anh ta khôi phục thực lực, có gặp lại Tần Thiên Lâm thì một giây cũng sẽ nhớ rõ. Vậy Thiên Lâm có phải là bị sát hại rồi không?
Lúc này, trong đầu Khương Thạch Phương đầy rẫy những kết cục đáng sợ.
Tần Thiên Vương rốt cục nhịn không nổi, quát lớn một tiếng: “Bà cứ ngồi im chờ đợi là được rồi.”
Khương Thạch Phương than một tiếng: “Tần Thiên Vương, ông có còn chút lương tâm nào không hả. Đã đến lúc nào rồi chứ, tôi còn có thể yên tĩnh ngồi chờ sao? Kẻ đê tiện Tần Vũ Phong kia không biết đã làm gì con trai tôi rồi.”
Tần Thiên Vương hừ một tiếng: “Rốt cuộc là bà hiểu rõ Tần Vũ Phong hay tôi hiểu rõ Tần Vũ Phong. Nếu cậu ta thực sự đã giết Thiên Lâm thì lúc nãy cậu ta sẽ không thể nào nói như vậy. Trước lúc đi Tây Nam Miêu Cương, Thiên Lâm mang theo rất nhiều thứ, bà quên rồi sao. Đến Truyền Tổng Phù cũng mang theo rồi. Con trai chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Khương Thạch Phương nghe được câu nói này, có yên tâm hơn một chút nhưng vẫn vô cùng lo lắng: “Vậy nếu nó không sao thì sao không gửi cho chúng ta một bức thư chứ.”
Tần Thiên Vương nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn nói: “Truyền Tống Phù làm gì có địa điểm cố định. Nói không chừng lúc này Thiên Lâm đã bị truyền tống đến nơi hẻo lánh nào đó và tách ra với kiếm sĩ Thiết Ưng rồi, làm sao mà truyền tin tức cho chúng ta được”
Khương Thạch Phương vẫn đi lui đi lại trong phòng: “Không được rồi, tôi vẫn không yên tâm, vẫn phải đi tìm nó thôi”
“Đứng lại.
Ngay lúc Khương Thạch Phương sờ đến chốt cửa, Tần Thiên Vương liền quát lớn.
“Tây Nam Miêu Cương là nơi hoang vu hẻo lánh. Một người phụ nữ như bà qua đó là muốn tự đi tìm cái chết sao”
“Tôi…”
Khương Thạch Phương vốn đang hoảng hốt lại bị Tần Thiên Vương dọa như vậy càng không biết làm như thế nào cho đúng.
Tần Thiên Vương thở dài: “Được rồi, bà đừng quan tâm chuyện này nữa. Tôi sẽ cử ra một đội kiếm sĩ Thiết Ưng, đi đến Tây Nam Miêu Cương tìm tung tích của Thiên Lâm. Nó cũng là con trai tôi, sao tôi lại không lo lắng được chứ.
Khương Thạch Phương nghe Tần Thiên Vương nói vậy mới nhớ ra rằng Tần Phiệt có nhiều người làm như vậy, không cần bà phải đích thân đi tìm. Đúng là hoảng đến mức không biết làm sao cho tốt.
Khương Thạch Phương lại ngồi xuống, không ngừng lau nước mắt.
“Tôi vừa nghĩ đến Thiên Lâm của chúng ta ở chỗ núi non hẻo lánh chịu cực chịu khổ, còn Tần Vũ Phong kia thì ngược lại trở về còn tỏa sáng như vậy. Trong lòng tôi liền vô cùng khó chịu
Tần Thiên Vương lại hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ Thần Vũ Phong ngang ngược như vậy. Bà hãy cứ nhìn xem cậu ta sẽ ngang ngược được đến bao lâu.
Khương Thạch Phương giật mình: “Lời này của ông là có ý gì chứ?”
Tần Thiên Vương nói; “Bà cho rằng tất cả mọi người đều như bà, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy đã phát hoảng lên, chỉ biết lau nước mắt. Nếu như vậy thì thiên hạ này coi như là bỏ đi rồi.”
Khương Thạch Phương im lặng nghe Tần Thiên Vương quát mắng cũng không phản bác lại.
Tần Thiên Vương ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Hoàng đế đã treo thưởng cả vạn lượng vàng cho ai lấy được đầu trên cổ thắng Tần Vũ Phong kia rồi.”