Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1018




Chương 1018

Tân Vũ Phong nhìn bộ dáng Mộc Dung Chỉ bây gi lòng không đặng, nắm chặt trường kiếm trong tay.

“Tên khốn kiếp Tân Thiên Lâm kia… Mộc Dung Chi, cô yên tâm, lần sau tôi mà gặp Tân Thiên Lâm, nhất định sẽ vì cô mà đòi lại công đạo!”

Tân Vũ Phong siết chặt Hiên Viên kiếm trong tay, cản răng nghiến lợi, thề sẽ đòi lại công đạo cho Mộc Dung Chỉ!

Sao Mộc Dung Chỉ có thể đắc tội Tân Thiên Lâm được?

Cô ta xinh đẹp hơn người, chắc chắn sau khi Tân Thiên Lâm nhìn thấy cô ta, nhất định sẽ sinh ra rất nhiều tâm tư bẩn thiu Nhưng, không đến nỗi đánh Mộc Dung Chỉ thành cái dạng này.

Trong nháy mắt, Tân Vũ Phong nhớ lại từ khi mình quen biết với Mộc Dung Chi, chuyện xảy ra giữa hai người, trong đầu chợt loé.

Cho dù đấu tranh với bảy mươi hai người ở trại, Mộc Dung Chi cũng giúp đỡ cho mình vô điều kiện, nói chỉ là ở trước mặt Tân Thiên Lâm!

Chắc chắn Mộc Dung Chỉ đã nói đỡ cho mình cái gì đó, chọc Tân Thiên Lâm không vui, Tân Thiên Lâm mới đánh Mộc.

Dung Chỉ thành cái bộ dạng này!

Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết!

Mặc dù Mộc Dung Chi không có vì anh mà chết, nhưng nhìn thoáng qua đã biết ắt hẳn cô ta đã phải chịu sự hành hạ không đáng!

Mộc Dung Chỉ nhìn Tân Vũ Phong đang cực kỳ tức giận, cảm giác những vết thương trên người mình, hình như không còn đau đớn như trước.

Ít nhất đã rõ, Tân Vũ Phong chí ít cũng coi cô ta là bạn, coi cô thành người bên mình!

Sẽ vì cô ta bị thương mà tức giận!

Mộc Dung Chỉ còn có cái gì không thỏa mãn cơ chứ?

Cô ta nhếch môi thành một nụ cười.

“Tân Vũ Phong, anh cúi thấp xuống một chút, tôi có lời muốn nói với anh.”

Tần Vũ Phong ngẩn ra, sau đấy gật đầu, cúi người sát gần Mộc Dung Chỉ.

Anh còn tưởng là, Mộc Dung Chỉ sẽ nói gì Kết quả Mộc Dung Chỉ nhẹ nhàng nhón chân lên, sau đó hời hợt lại giống như hôn nhẹ lên gò má Tân Vũ Phong.

Tân Vũ Phong sợ hết hồn, giống như gặp phải kẻ địch cường đại vậy, nhanh chân lùi lại thật xa.

“Cô… cô Mộc!”

Dù là một người khi lấy thực lực ám kình đỉnh đấu với tông sư đỉnh vẫn có thể nhanh mồm nhanh miệng như Tân Vũ Phong thì giờ phút này đầu lưỡi của anh lại hệt như bị ai đó thắt lại!

“Trong… trong lòng tôi đã có người, sợ là cô Mộc đã phó thác nhầm người! Xin cô Mộc hãy đi tìm mối nhân duyên khác, tôi sẽ không ở lại Tây Nam Miêu Cương, làm con rể đâu”

Vốn dĩ hai má Mộc Dung Chỉ đỏ bừng, nghe thế thở phào, cười giống như gió xuân tháng ba.

“Công tử Tân Vũ Phong, anh còn muốn đi đâu nữa?

Chẳng qua tôi cảm ơn ơn cứu mạng của anh mà thôi! Nếu không phải nhờ anh đánh đuổi Tân Thiên Lâm, tôi không tưởng tượng nổi, Tân Thiên Lâm sẽ làm những gì với tôi nữa!”

Người Tây Nam Miêu Cương, giờ mới phản ứng lại, xôn Xao.

“Lấy thân báo đáp đi! Cô Mộc, người đẹp đi đôi với anh hùng!”

“Công tử Tân Vũ Phong, ở lại đi! Ha ha ha! Ở lại đón cô Mộc của chúng tôi về làm dâu luôn!”

“Lấy thân báo đáp! Lấy thân báo đáp!”

Mặt Mộc Dung Chỉ đỏ bừng, hoàn toàn không còn chút dũng cảm như vừa nấy hôn trộm Tân Vũ Phong.

Cô ta quay lại, vẫy tay với mọi người Tây Nam Miêu Cương: “Mọi người đừng nói thế nữa! Thật sự là tôi có chuyện, muốn nói với công tử Tân Vũ Phong!”

Mộc Dung Chỉ nói xong, xoay người lại, nhìn lướt qua gương mặt Tần Vũ Phong đang ửng đỏ, sau đấy cúi đầu như là xin lỗi.

“Nhưng có một việc, công tử Tân Vũ Phong không có đoán sai, công tử Tân Vũ Phong, chính là vị phu quân tôi mong muốn. Riêng chuyện này, sợ rằng tạm thời không thể thay đổi…

“Tôi…”

Môi Tân Vũ Phong khế động, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Mộc Dung Chi cắt ngang.

“Anh không cần nói gì cả.”