Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1015




Chương 1015

“Tân… Thiếu gia Tân Vũ Phong… Trại chủ Trại Nam Đại.

Chu Quốc Dũng cong người, cúi đầu chào hỏi hai ngư giọng nói run run.

Chu Quốc Dũng không hiểu vì sao khi còn trẻ, rõ ràng khí tức của Tân Vũ Phong chỉ đạt đến mức Tông Sư Ngũ Trọng Thiên, nhưng sau khi khôi phục lại, khí tức toàn thân anh còn kinh khủng hơn cả Tân Thiên Vương, người đứng đầu Tân Phiệt.

Nam Tuấn Sái gật đầu nói với Chu Quốc Dũng, nói: “Chu Quốc Dũng, ông mau báo cáo cho công tử Tân Vũ Phong biết mấy ngày nay chúng ta thu về những bảo vật nào!”

“Chuyện đó… Đương nhiên là được rồi!” Chu Quốc Dũng vội vàng gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó, Chu Quốc Dũng ấp a ấp úng báo cáo với Tân Vũ Phong.

Tuy nhiên, dù sao việc săn tìm bảo vật quý trong các lăng mộ cũng là nghề cũ của Chu Quốc Dũng.

Mặc dù toàn thân Tân Vũ Phong tỏa ra luồng khí đáng sợ, dọa chết người, nhưng Chu Quốc Dũng đã sống cả nửa đời người, ông ta lại là khách quý của Tân Phiệt, trải qua ít nhiều chuyện lớn nhỏ, nên cũng nhanh chóng quen với chuyện này.

Giọng nói của Chu Quốc Dũng nhanh chóng trở nên lưu loát hơn.

Tân Vũ Phong ở bên cạnh nghe ông ta nói, lúc thì cau mày suy nghĩ, lúc thì im lặng gật đầu.

Khi sắp nói xong, Chu Quốc Dũng nuốt nước bọt, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Những bảo vật này hiện đã được vận chuyển ra khỏi lăng mộ. Chúng vẫn chưa rời khỏi Tây Nam Miêu Cương. Tất cả đều ở bên ngoài lăng mộ. Cậu chủ Tân Thiên Lâm chất đống chúng ở trong trại.”

Tân Vũ Phong gật đầu: “Nếu đã như vậy thì…

“Trại chủ Trại Nam Đại, trong số những kiếm sĩ Thiết Ưng này, thứ vũ khí mạnh nhất của đội quân tinh nhuệ đều đã bị tôi tước hết. Tôi tin rằng trại chủ Trại Đại Nam cũng sẽ không khó để tiêu diệt những người khác chứ?”

Nam Tuấn Sái gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên!”

“Được!”

Tân Vũ Phong gật đầu: “Nếu đã như vậy thì tôi xin làm phiền trại chủ của Trại Nam Đại, dẫn người của Tây Nam Miêu Cương đi giám sát những kiếm sĩ Thiết Ưng còn lại này, chia hết bảo vật ra làm hai!”

“Trại chủ Trại Nam Đại sẽ tự mình xử lý một phần. Phần còn lại trại chủ Trại Nam Đại sai người áp giải những kiếm sĩ Thiết Ưng này đến doanh trại Thần Sách ở biên giới phía Bắc!”

“Gửi đến doanh trại Thần Sách ở biên giới phía Bắc sao?”

Nam Tuấn Sái vô thức dừng lại, nhất thời không hiểu được vì sao: “Công tử Tân Vũ Phong, không phải là cậu đã không còn thuộc về biên giới phía bắc sao…”

Tân Vũ Phong gật gật đầu, nở nụ cười đắc ý: “Đúng là như thế!”

“Bây giờ tôi không còn là chiến thần Thiên Vũ, cũng không phải là người của biên giới phía Bắc nữa! Nhưng ở biên giới phía Bắc, vẫn còn rất nhiều anh em của tôi!”

“Mục đích tôi đến Tây Nam Miêu Cương lần này chính là muốn chữa trị tủy xương và khôi phục lại tu vi. Bây giờ tôi đã đạt được mục đích của mình rồi, tôi cần gì phải tham lam nữa chứ?”

“Những người anh em của tôi ở biên giới phía Bắc vẫn còn đang ở trên chiến trường để bảo vệ đất nước. Họ càng phải cần nâng cao sức mạnh, cần những bảo vật này hơn tôi!”

Nam Tuấn Sái lặng lẽ gật đầu.

Xem ra ý của Tân Vũ Phong là muốn dùng những bảo vật này để gia tăng sức mạnh cho các chiến sĩ biên giới phía bắc.

“Thành thật mà nói, đây không phải là một điều tốt cho Nam Tuấn Sái!

Dù sao mục tiêu của Nam Tuấn Sái là Trác Châu Nguyên Địa!

Mục tiêu ban đầu của ông ta chính là kho báu trong lăng mộ này!

Nhưng bây giờ, ông ta phải dành một phần và giao nó cho các chiến sĩ ở biên giới phía bắc để tăng thêm sức mạnh cho họt Nhưng Nam Tuấn Sái vẫn không một lời oán thán.

Dù sao nếu không có Tân Vũ Phong thì có lẽ người của Tây Nam Miêu Cương có thể sẽ chẳng giữ được cái nào…

“Một phần ba làm sao đủ chứ?”

Giữa đám đông, một giọng nữ trầm đột nhiên vang lên.

Mặc dù giọng nói đó đã được cố tình hạ thấp và che giấu, nhưng Nam Tuấn Sái đã nhận ta giọng nói đó là của Mộc Dung Chỉ!

“Công Tử Tân Vũ Phong đã giúp đỡ rất nhiều cho người của Tây Nam Miêu Cương chúng ta. Làm sao chúng ta có thể tỏ lòng biết ơn của mình chỉ với một phần ba số báu vật chứ?”