Hoa Vô Lệ

Chương 55




- San Phong đâu rồi phó tổng.

Ngữ Yên dừng bút, ngước mắt lên nhìn người đứng khoanh tay mặt khinh khỉnh trước mắt mình…Cô hơi cười:

- Cô nên hỏi trợ lý của anh ấy tốt hơn là hỏi tôi.

- Tôi thích hỏi cô không được à – Gia Linh gằn giọng nói.

Ngữ Yên nhún nhẹ vai:

- Được nhưng tôi không muốn trả lời được không?

Đúng là giọng nói thách thức…Gia Linh đổ quạu:

- Cô giám ăn nói với tôi như vậy à?

Môi dưới Ngữ Yên hơi trẽ xuống như đang cười chế giễu, cô đặt bút xuống bàn đứng dậy, thở hắt ra đi đến đứng đôi diện Gia Linh, ánh mắt không sợ sệt tránh né mà nhìn thẳng nói:

- Cô nghĩ mình là ai vậy. Thời gian ở đây gây chuyện với tôi thì tốt nhất cô nên chạy theo mà giữ San Phong.

Mặc dù gương mặt Ngữ Yên không kênh lên, giọng nói vẫn rất bình thường điềm đạm nhưng sao Gia Linh thấy khó chịu thế này…Cô ta là cái thá gì mà dám ăn nói theo giọng bề trên chỉ bảo với cô như vậy.

Gia Lin cố điềm tĩnh lại, miệng cười khẩy:

- Đừng tỏ vẻ dễ dãi như vậy, sớm muộn gì San Phong cũng là của Gia Linh này thôi.

- Cô đừng nghĩ mình là bầu trời như vậy…tội nghiệp lắm.

Bộp…

Một cái tát Gia Linh dành tặng cho cô làm má Ngữ Yên nóng rát…

- Đừng ăn nói kiểu đó với tôi.

Bộp…

Ngữ Yên cũng chẳng kếm cạnh, cô tát thẳng tay vào mặt Gia Linh không chút kiêng nhường nào cả,

Mặt Gia Linh nóng bừng vừa rát vừa đau, cô ôm má mắt gườm trừng nhìn Ngữ Yên định mở miệng thì San Phong đi vào, cậu nhìn hai người, Ngữ Yên quay quay nghiêng người cho San Phong khỏi nhìn thấy nốt tay trên má mình, còn ngược lại Gia Linh thì cố tình cho thấySan Phog thấy được.

- Má em…

Mắt Gia Linh rưng rưng, tay ôm má nhìn Ngữ Yên:

- Tôi chỉ đến tìm San Phong thôi chứ có làm gì anh ấy đâu mà cô …

Nói đoạn, cô quay ngoắt mặt chạy đi…

San Phong chau mày nhìn Ngữ Yên:

- Sao vậy?

- Không có gì giải thích. Chạy theo đi.- Gịong nói trầm tĩnh của cô khiến San Phong phát cáu.

Cậu mà ở lại nói chuyện cho ra lẽ chắc lại ầm lên mất.

San Phong lườm cô rồi ra ngoài…

Ngữ Yên lại sofa ngồi phịch xuống, cô đưa tay lên sờ bên má vẫn còn nóng rát…bàn tay cô chạm vào thứ gì đó nước nước thì phải…hai mày khẽ nhíu lại, đưa ngón tay vừa chạm vào thứ đó xuống.

Máu…Hèn nào cô còn thấy xót khi chạm vào nó nữa. Bàn tay Gia Linh thật lợi hại, chỉ một cái tát thôi mà cả móng cào mặt nữa.

Cô thở dài đứng dậy lại phòng vệ sinh rửa mặt…những giọt nước mát lạnh làm cô tỉnh táo hẳn ra mặc dù vết xước có hơi xót…Cô nhìn mình trong gương, càng ngày càng hiện rõ nét buồn lặng…Đến bao

giờ cô mới tìn được hạnh phúc của mình đây.



- Em với Ngữ Yên có chuyện gì vây.

Gia Linh đắc ý khi thấy San Phong đã gọi điện ngay cho mình sau khi cô chạy ra ngoài côngty.

Ngoài mặt vẫn vờ sướt mướt:

- Em cũng không hiểu sao anh lại lấy được người vợ đanh đá đến vậy. Chỉ mới hỏi anh thôi là cô ta đã phát ghen lên tát em rồi.

San Phong hơi cười “Ngữ Yên ghen Gia Linh”. Cũng hay. Cậu nhìn nhìn Gia Linh môi hơi nhếch lên cười:

- Chắc em lại nói gì chọc giận cô ta chứ gì?

- Em nói gì đâu- Gia Linh chối quanh – Em chỉ hỏi anh đâu thôi, cô ta không thèm trả lời, em mới nổi nóng nói vài câu thôi mà đã bạt tai em rồi, anh không vào chắc đánh em luôn quá.

Gia Linh kể lể, mặt phụng phịu như làm nũng:

- Anh về dạy lại vợ đi nhé. Người như vậy mà cũng lấy được.

- Được rồi, bỏ qua đi, anh sẽ nói Ngữ Yên rút kinh nghiệm.

Giừơng như chưa hả dạ với câu hứa hẹn của San phong, cô trề môi:

- Anh thích cô ta rồi à?

San Phong bật cười:

- Không có chuyện đấy đâu…

San Phong không ngờ câu nói vô ý của mình lại cả hai người cùng nghe được…

Một người quay mặt cúi đầu buồn bã bước đi…

Khoé môi người kia lại hơi cười “ Sẽ có ngày cậu phải hối hận vì câu nói đó thôi…

……

- Ông Thịnh mất tích…- Tuyết Y chau mày nhìn ông Đình.

- Phải, ba đã cho người đi tìm mấy ngày nay nhưng vẫn chưa có tin gì.

- Vậy chuyện ông ta nói không còn giá trị nữa rồi.

Mặt Tuyết Y vẫn tỏ ra bình thường, giọng nói điềm đạm không chút lo lắng.

Ông Đình là người lo cho cậu hơn cả Tuyết Y lo cho mình.

- Con yên tâm, bằng mọi cách ba sẽ tìm được tên khốn đó về.

- Cũng không cần thiết…- Tuyết Y hơi cười nhign ba mình – Cảm ơn ba đã lo lắng, mọi chuyện để con được rồi.

Thấy phong thái con mình vẫn nhã nhặn như thường ngày, ông chau mày:

- Con có cách gì rồi à?

Tuyết Y cười lắc đầu:

- Chưa nhưng sẽ có thôi.

Ông Đình nhìn con chân chối…nước đến chân rồi mà vẫn bình thường như không. Đúng là đằng cấp điềm nhiên của nó còn vượt trội hơn ông rất nhiều.



- Con trai…

Vừa nhìn thấy mẹ, Ren chạy tọt đến bên cạnh:

- Mẹ, hôm nay con muốn đi chơi như lần trước.

- Lần nào – Tử Di hỏi lại.

- Đi với chú đẹp trai ấy, mẹ gọi địên cho chú ấy đến đây cùng đi luôn nhé.

Tử Di chợt khựng người lại khi con mình nhắc đến Tuyết Y…nụ cười gượg gạo nở trên môi, ngồi xuống nói:

- Con ghét chú ấy lắm mà. Sao tự nhiên lại…

Ren lắc đầu:

- Lúc đầu thì con có ghét nhưng về sau biết hoàn cảnh chú ấy…cũng đáng thương lắm.

- Hoàn cảnh – Tử Di chau mày – Hoàn cảnh gì?

- Thôi, mẹ cho cho con đi chơi đi, con sẽ kể cho mẹ nghe.

Tử Di cắn môi nghĩ ngợi rồi nói:

- Mẹ với con đi thôi nhé, chắc chú ấy bận rồi.

Ren thở hứat ra rồi cũng gật đầu:

- Vậy cũng được ạ.

Tử Di cười hiền nhìn con, cô xoa xoa lên đầu nó:

- Ngoan lắm. Đi ăn đã rồi mới đi chơi đấy..

Tuyết Y ngồi trong xe nhìn họ từ xa…Đôi mắt buồn nhưng miệng lại vô thức cười theo khi thấy hai mẹ con họ cười. “Sẽ sớm thôi…”



- San Phong…- Tử Di vô tình thấy San Phong đi ngang qua chỗ cô ngồi, cô liền đứng dậy gọi.

Nghe tiếng quen quen, cậu quay đầu lại…nhận ra Tử Di. San Phong tròn mắt nhìn cô..,vết thương cậu vẫn còn âm ỉ nê chưa đủ dũng khí gặp lại cô.

Cậu vội quay nhanh mặt đi bước nhanh hơn…

Tử Di thấy vậy, cô nhìn về phía tàu siêu tốc Ren đang ngồi trên đó, chắc là còn lâu mới hết lượt.

Tử Di vội vàng chạy theo gọi:

- San Phong à…

- San Phong…

Càng nghe tiếng gọi, bước chân cậu càng xải nhanh hơn, không dám quay đầu lại nhìn cô.

Chạy theo một đoạn khá xa…, người đông quá nên cô chẳng còn thấy cậu trong tầm nhìn nữa…

Dòng người đông đúc, Tử Di đứng im xoay người quanh nhìn xem cậu có lẫn đâu đó trong đám người đấy không…

Thấy thái độ của cậu đối với mình như vậy, cô càng cảm thấy mình đã có lỗi, nhưng biết làm sao hơn được,,,khi cô chỉ coi cậu như một người anh tốt.

Tử Di buồn bã cụp hàng mi xuống lững thững đi về chỗ đứa con mình chơi..

“Xin lỗi…”- San Phong đứg trong góc khuất nhìn theo bóng cô xa dần, gương mặt ưu thương, mắt như chứa đựng một bọc nứơc sắp vỡ…cúi đầu lặng lẽ quay lưng bước đi…



Ren nhìn quanh không thấy mẹ mình đâu…chờ cả một lúc rồi mà vẫn chưa thấy mẹ quay lại, Ren bắt đầu thấy lo lắng, cậu bé cứ đưa đôi mắt to tròn xoe của mình dõi vào đám đông qua lại tìm mẹ…nhưng chẳng thấy đâu.

Bước chân cậu bé bước đi trong vô thức…cứ bước đi để tìm mẹ.

Dù là có hơi sợ nhưng cậu bé vẫn không khóc, gương mặt chỉ hơi ngơ ngác nhìn mọi người đều lạ lẫm…

Đến khi đi được một đọan khá xa, Ren mới nghĩ lại…mình cần đứng đó để mẹ tìm dễ hơn.

Cậu bé quay đầu định đi về chỗ lúc nãy thì nhìn xung quanh, mấy ngã rẽ đều giống nhau, biết đi đường nào bây giờ…

Cậu bé cứ thế bước đi theo cảm tính nhưng càng đi thì lại càng loạn lên, không tìm thấy chỗ ban nãy…



Tử DI quay lại chỗ con chơi, cô nhìn quanh không thấy con mình đâu, cả trên phía tàu lượn kia toàn người lớn, không có bóng đứa trẻ nào cả…Vậy Ren đi đâu được…

Cô hốt hoảng vội vàng chạy đi lung tung quanh đó tìm..vẻ mặt lo lắng lo sợ con mình sẽ làm sao…vừa đi miệng cô vừa lẩm bẩm “Mẹ xin lỗi…mẹ xin lỗi…”.

Tìm mãi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Ren đâu, bước chân cô ngày càng nặng nề hơn, đôi mắt thất thần nhìn hàng trăm, nghìn người qua lại xung quanh…tự nhiên nước mắt chảy lúc nào cũng không biết.

Trong lúc này, chỉ còn Ren là ruột thịt suy nhất của cô mà thôi…Nó là có mệnh hệ gì chắc cô không còn muốn sống nữa mất. Nó chính là món quà ông trời đã tặng cô, sao cô lại có thể đánh mất được chứ…

Cô cố gắng lên bước chân mệt mỏi của mình đi quanh đó tìm thêm lần nữa…



Cứ đi mãi như vậy không phải là cách tốt, như thế sẽ lạc đường hơn nữa, Ren sờ trong túi quần mình…cậu bé thảơ hắt là buồn bã..Hôm nay mẹ lại không để ít tiền trong túi quần cậu rồi.

Ren trèo lên ghế đá ngồi ủ rũ, hai tay chống cằm, gương mặt phụng phịu…đứa trẻ lạc đường nào chắc chắn cũng khóc nhưng cậu bé lại không…hình như lý trí nó rất cao thì phải.

Ngồi một lúc, mắt Ren chợt sáng lên…nguyên cái bóng đèn hiện ra trong đầu cậu.

Ting…

Ren cười cười, cậu bé đi vào đám đông, rồi níu tay một người phụ nữ…

Bà ta nhìn xuống Ren:

- Cháu có chuyện gì thế.

Ren làm ra vẻ đáng thương:

- Bác ơi, bác có thể cho cháu mượn điện thoại được không?

- Cháu định làm gì?

- Cháu bị lạc mẹ, bác giúp cháu nhé.

Bà ta nhìn đứa trẻ kháu khỉnh bé xinh giương đôi mắt nhìn mình mà động lòng không ngần ngại:

- Đây. Cần bác gọi hộ cho không.

- Dạ thôi, cháu biết dùng ạ.

- Ừ – Người phụ nữ cười nhìn đứa trẻ.

Ren ấn số mình nhớ trong đầu. Mà số cậu bé nhớ duy nhất chỉ có số của Tuyết Y thôi, còn Tử Di thì không vì có bao giờ cậu xa mẹ đâu mà phải nhớ làm gì.

Ren nhanh tay ấn số của Tuyết Y…

Tút…tút…

Chờ mãi một hồi mới có tiếng đáp. Ren mau mắn nhanh miệng nói:

- Chú ơi cháu bị lạc rồi – Gịong đứa trẻ kéo dài như lo sợ.

Tuyết Y ngồi bật dậy, cậu nói nhanh

- Chú tới ngay đây, đừng sợ nhé…Nói xem cháu đang ở chỗ nào.

- Ở khu giải trí…

- Biết là vậy..- Tuyết Y vừa thay quần áo vừa nghe địên thoại, cậu cố gắng kìm chế sự xốn xao trong lòng để hỏi – Cháu thử nhìn xem…xung quanh đó có đặc điểm gì?

Ren nhìn quanh đó, thấy có một con voi to đùng, cậu liền nói:

- Cháu đứng cạnh chú voi màu đen to lắm…

- Ừm được rồi, vậy đứng yên đấy nhe, chú tới ngay đây.

- Vâng.

Câu vội vàng vơ ngay khoá xe trên bàn xuống lấy xe phóng như bay đến khu vui chơi…



Ren tắt máy cầm điện thoại bằng hai tay lễ phép trả lại người phụ nữ:

- Cháu cảm ơn bác.

- Ừ, ngoan – Người phụ nữ xoa đầu nó cười.

Trong lòng thầm khen “Con ai mà kháu khỉnh thế không biết.”. Bà ta nói:

- Có cần gì nữa không, để bác còn đưa con bác về?

Ren lắc đầu:

- Cảm ơn bác có lòng tốt, cháu ngồi kia chờ người đến đón được rồi ạ.

Nghe cách nói chuyện thì chẳng liên quan gì đến ngoại hình loắt choắt búng ra sữa kia cả.

Người phụ nữ phì cười:

- Cái thằng bé này…sao đáng yêu thế…

Ren cúi đầu chào bà:

- Chào bác.

- Ừm. Bác đi nhé.

- Dạ.

Đợi người có ơn với mình đi rồi, cậu bé mới đi lại chỗ đã hẹn với Tuyết Y để ngồi chờ.



Mặt Tuyết Y bạc phếch…mắt đảo quanh liên hồi…Cậu thở dốc vì mệt….

Đi mãi, tìm mãi cuối cùng mới thấy được chỗ như con mình tả. Cậu đi nhanh lại đó tìm…

Thấy đứa trẻ đang ngồi ngủ gật ở ghế đá, Tuyết Y chau mày nhìn xem có phải Ren không, cậu lại gần đó để xác nhận thì đúng là nó…

Cậu thở phào nhẹ nhõm nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh lay lay Ren dậy…đứa trẻ mở mắt từ từ, đôi mắt ngơ ngác như vẫn còn đang buồn ngủ nhìn Tuyết Y rồi nó chợt ôm chầm lấy cậu nói:

- Chú tìm mẹ cho cháu.

Tuyết Y khẽ cười, nhẹ giọng nói:

- Được rồi.



Tử Di vẫn lang thang quanh đó, cũng đã 10h hơn, bây giờ chỗ này đã thưa chỗ dần, cô đưa mắt dõi quanh dò tìm con mình…

Mắt sưng vì khóc nhiều khiến mọi người đi ngang qua ai cũng ngoái lại nhìn cô gái trẻ vừa đi vừa khóc…cô chẳng còn quan tâm ai soi mói nhìn mình nữa, điều gì nhất cô mong trong lúc này là được thấy con mình…

Rốt cuộc nó đang ở đâu….

Tít…tít…

Tiếng chuông địên thoại reo lên, Tử Di giật mình, tay run run vội vàng lấy máy từ trong túi ra vì nghĩ có người nào đó tốt đã giúp con cô…

Thấy số Tuyết Y hiện trên màn hình…đúng lúc này cô vừa cảm thấy tủi thân vừa cảm thấy thất vọng vì không phải là một số lạ khác.

Tử Di mệt mỏi mở máy lên nghe, giọng nhũn đi vì mệt:

- Em làm gì mà để lạc con vậy.

Tử Di thẫn thờ đứng như pho tượng, cô nhớ cô chưa gọi cho ai biết chuyện này mà.

Tử Di nói đứt quãng:

- Sao..sao anh…

- Đến chỗ tượng voi nhanh lên.

Tút…tút…

Tử Di chân chân nhìn vào điện thoại…Trong lúc này Tuyết Y cứ quát lên lại làm cô càg hoảng loạn.

Tử Di vội vàng đi tìm chỗ tượng voi…

Vừa thấy tượng, đồng thời cô cũng thấy Ren đang đứng đó…Tử Di nhanh chóng chạy đến ngồi xuống ôm chầm lấy con, giọng sũng nước:

- Mẹ xin lỗi…

Ren vỗ vỗ lưng Tử Di, giọng đứa trẻ thật trong sáng:

- Con không sao, mẹ đừng khóc nữa.

- Lần sau mẹ không thế nữa, mẹ xin lỗi Ren nhé…- Cô nhìn nó, tay quẹt nước mắt, miệng cười vì mọi lo sợ đều tan biến,

Ren gật đầu nắm tay mẹ:

- Về thôi mẹ, con buồn ngủ quá.

Tử Di nhìn xung quanh, cô bỗng hỏi:

- Lúc nãy…

- Chú đẹp trai gọi mẹ đến xong đi luôn rồi.

- Sao vậy.

Ren chẹp miệng:

- Chú ấy nói, mẹ không muốn gặp chú ấy nên phải tránh mặt.

Nét cười chợt khựng lại trên môi cô, hàng mi đen cụp xuống nặng trĩu…Tuyết Y đã giữ đúng lời cậu nói, sao cô không thấy vui chút nào, ngược lại còn thấy hụt hẫng lẫn tủi thân nữa chứ.

Tử Di đưa tay gạt ngang nước mắt vẫn còn đọng trên mi đi, hít một hưoi thật sâu, gượng cười nói:

- Ừ, về thôi con.

- Vâng.

Tử Di dắt tay đứa trẻ đi rrồi, Tuyết Y mới lò mặt ra…

Khoé môi chợt mỉm cười… nhìn theo hai người quan trọng nhất đời mình.