Hoa Vô Lệ

Chương 44




- Người đàn ông vô trách nhiệm.- Ren quay xang mẹ nói.

Bích An hơi cười, cô trề môi nhìn vẻ mặt người lớn của con mình nói:

- Như nào mới là có trách nhiệm?

Ren thản nhiên đáp:

- Phải cưới cô ấy thôi.

- Nếu vậy chắc người đàn ông đó đã phải có hàng chục cô vợ rồi.

Câu nói vu vơ của Bíc An khiến Ren ngạc nhiên, cậu nói:

- Có vẻ mẹ hiểu người đó quá nhỉ?

Bích An lườm yêu con, cô nói:

- Sao con nhiều chuyện thế. Mới mấy tuổi mà như ông cụ non vậy.

- Chỉ là con trưởng thành sớm thôi mà.

Bích An bật cười béo má con…Ren bỗng hỏi ;

- Vậy ba con thì sao, có giống người đó không?

Bích An khựng người, tay cô cứng đờ, mắt chợt buồn khiến Ren ngạc nhiên:

- Mẹ sao vậy?

- Không có gì đâu. Mẹ con mình về thôi.

- Vâng.

Bích An đứng dậy dắt tay Ren ra về, đầu cô nặng trịch vì cô hỏi con mình đặt ra, không biết phải trả lời sao nữa đây…Nếu người đó biết mình đã có con lịêu có chối bỏ như vậy không…Bích An cố lắc đầu xua tan cái cảnh tượng trường hợp lúc nãy vào mình…vì chắc chắn cô sẽ không làm điều đó, một là cô không đủ can đảm để nói hai là người đó không đủ tư cách để nhận con cô…Cô sẽ không bao giờ chịu hạ mình để nhận cha cho con mình trong khi người đó đã đối xửa chẳng ra gì với mình.



Ngữ Yên cùng San Phong đến nhà ba mẹ chồng mình, trên đường chẳng ai mở mồm nói câu gì, Ngữ Yên lôi trong túi ra đơn ly hôn mà cô đã kí sẵn đưa cho San Phong:

- Tôi đã đóng dấu và kí đầy đủ thủ tục rồi.

- Ừm. Để ra sau hộ tôi.

San Phong gật đầu, mắt vẫn nhìn phía trước còn đầu vẫn đang trong vòng luẩn quẩn về chuyện Tử Di.

Ngữ Yên thấy San Phong không muốn nói chuyện, cô cũng im lặng đặt nó ra sau rồi ngồi im.



- Thiếu gia.

- Ừm.

4 tên vệ sĩ cúi rạp người đón Níck trong trạng thái kính cẩn.

Đi cạnh, Đan Băng thấy họ quá lố vậy, cậu trề môi “ Có phải con tổng thống đâu mà làm quá vậy…”

Hai người họ cùng chuyến về nước nên cùng hạ cánh, Đan Băng ngó quanh vẫn chưa thấy ai đón mình, cậu kéo vali mệt mỏi ra ngoài cổng bắt taxi…

Trời lại còn mưa nữa chứ,…gọi chờ mãi mà chả có xe cho cậu gì cả, cậu sáng mắt khi nhìn thấy chiếc taxi đằng sau chiếc ôtô đen kia đang đi đến chỗ mình, cậu vội dơ tay ra vẫy…

Rẹt….

Trắng gì mà bẩn thế……….

Nguyên vũng nước văng thẳng vào chiếc áo pull trắng bên trong của cậu, Đan Băng ngẩng phắt đầu dậy, mặt hầm hầm nhìn lên thì chiếc xe đó đã phóng vù qua không một câu xin lỗi hay dừng lại hỏi han người bị hại, cậu chỉ nhìn thoáng được biển số của nó. Miệng nghiến ngầm “Đừng để cậu nhìn thấy lần thứ hai…hừ”

Hôm nay hình như cậu bị sao quả tạ chiếu thì phải. Về trả ai đón, muốn bắt taxi cũng không có, lại còn bị bẩn vào người nữa chứ…

Đan Băng lấy máy gọi cho San Phong thì máy bận, cậu bực mình gọi cho Gia Linh, mãi mới có người nghe:

- …

- Chị có rảnh không?

- …

- Qua sân bay đón em.

- …

- Ừm, nhanh nhá.



Suy nghĩ trằn trọc mãi cả đêm, Tuyết Y không sao chợp mắt nổi, cậu vắt tay lên trán đăm chiêu suy nghĩ, làm sao để đối diện được với người đó, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác sợ mất mát một thứ gì đó đến vậy.

Hôm nay, cậu quyết định phải gặp bằng được để xác định thực hư mới được, không thể kéo dài cái tình trạng bức xúc thế này mãi được.

Tuyết Y gọi Qúach giám vào phòng làm việc.

5 phút sau đã có mặt.

- Cậu liên lạc bên C.A nói tôi mời cô Bích An dùng bữa để tạ lỗi chuỵên thất lễ lần trước nhân tiện bàn luôn chuyện làm ăn.

- Hàn thiếu, cậu có ổn không?- Qúach giám e ngại lại sợ Tuyết Y như lần trước nữa thì…haizz.

- Từ khi nào cậu có thói quen hỏi ngược tôi vậy?

Chỉ nhìn thấy cái nhíu mày là Qúach giám tự hiểu rút ngay, cậu thấy ớn nhất cái cau mày, điệu cười nhạt của Tuyết Y…nó thật nguy hiểm.



Nghe thư ký chuyển lại lời bên Hàn thị, Bích An cười nhe gật đầu:

- Được thôi.

- Vâng.

Thư ký lui ra ngoài gọi lại hồi âm cho Hàn thị.

Thấy Bích An vừa ra ngoài cô thư ký đã xoen xoét miệg nói với đám nhân viên cấp dưới:

- Hình như Hàn thiếu để ý đến giám đốc của chúng mình rồi thì phải.

Một cô nhân viên vừa đánh máy vừa trề môi:

- Biết đâu được người trăng hoa như Hàn thiếu, trêu hoa ghẹo nguỵêt xong lại đá bay người ta nhanh thôi.

Một tên khác nói:

- Gíam đốc mình xinh đẹp thế Hàn thiếu không say mới lạ đấy.

- Xinh thế nào thì cũng là gái có con rồi.

- Vậy thì sao…Còn hơn…

Bích An thấy chiến tranh cãi xắp xảy ra, cô liền can ngăn:

- Thôi, thôi…làm việc hết đi. Không có thời gian bàn tán nhiều đâu.

- Là chị khơi ra trước đấy chứ.- Cả ba người kia cùng đồng thanh khiến cô thư ký im bặt.

Sự thật đúng là thế mà…ai bảo nhiều chuyện làm gì. Cô cúi đầu lẳng lặng lượn về phòng làm việc mình trong câm nín…





Tuyết Y ngồi chờ không quá lâu thì người đó đã xuất hiện…

Cậu từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mở lớn tròn xoe, miệng hơi hé không thành lời…không thể tin được, đúng là cô ấy…

- Hàn thiếu, rất vui được gặp anh.

Bích An lịch sự chìa tay ra…Tuyết Y đưa tay bắt lấy tay cô, cậu khẽ nắm chặt lấy nó…Đúng là cảm giác rất quen thuộc, miệng cậu bất thốt:

- Đúng là em rồi…

Bích An hơi cười, ánh mắt ngơ ngác:

- Hàn thiếu…

Như không kìm được cảm xúc của chính mình, cậu kéo ập cô vào người mình vòng tay xiết thật chặt, miệng khẽ cười:

- Cảm ơn em, cảm ơn…

Gịong nói cậu nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu dịu êm. Chắc chắn chưa một cô gái nào được nghe chất giọng mềm mại này của cậu ngoài trừ Bích An.

Cô bất ngờ đứng thụ động trong vòng tay cậu ít phút rồi thức tỉnh mới đẩy nhẹ người Tuyết Y ra, cô nhíu mày:

- Xin lỗi, tôi không hiểu đây có phải là phong cách làm việc mới của Hàn thiếu không vậy?

Tuyết Y thoáng sựng người, cậu nhìn Bích An, ánh mắt cô hoàn toàn trong veo không để lộ bất cứ cảm xúc nào qua đó. Tuyết Y chợt thấy mình quá hấp tấp, cậu cười gượng gạo mắt vẫn theo dõi cử chỉ của Bích An, mịêng nói:

- Xin lỗi, tại cô giống một người quen của tôi quá nên…

Cả hai cùng ngồi xuống, Bích An hơi trề môi gật gù:

- Ra vậy.

Ngoài bề ngoài giông như khuôn đúc ra thì vẻ mặt điềm nhiên phong thái ung dung của cô gái này không giống Tử Di hiền lành ít nói của cậu chút nào…nhưng một linh cảm nào đó của cậu vẫn nghĩ rằng hai người chỉ là một thôi. Chắc chắn Tử Di muốn trốn tránh cậu nên mới như vậy.

Sau vài phút mất bình tinh, cậu đã lấy lại được phong độ, mịêng hơi cười, mắt nhìn thẳng nói:

- Tin đồn về cô Triêu đúng là không sai.

- Tin đồn. – Bích An ngước đôi mắt to tròn nhìưn cậu như ngạc nhiên, khoé môi hơi cười:- vè cái gì?

- Rất xinh đẹp.

Bích An thoáng khựng người…đây là lần đầu chính miệng Tuyết Y cất lời khen cô. Chỉ với thân phận khác, cô mới được nghe những lời này thôi…

Bích An bật cười nhạt, cô nheo mắt nhìn cậu:

- Đây có được coi là những lời tán tỉnh của Hàn thiếu dành cho tôi không?

Tuyết Y cười nhún vai:

- Tuỳ cô nghĩ.

Bích An chỉ cười cho qua, cô phải đi vào vấn đề chính để nhanh chóng kết thúc cuộc gặp gỡ bắt buộc này:

- Hôm nay Hàn thiếu hẹn tôi ra đây không chỉ tán những chuyện nhạt nhẽo này thôi chứ?

- Đúng là vậy?

- Sao cơ – Bích An trố mắt nhìn cô.

Tuyết Y nheo mắt cười:

- Về hợp đồng tổng côngty bên cô đã gửi qua cho tôi, tôi sẽ suy nghĩ rồi chuyển câu trả lời sớm nhất có thể. Còn hôm nay…

Nụ cười tà mị lâu lắm rồi mới xuất hiện trên bờ môi tuyệt mĩ của Tuyết Y, cậu ngồi cúi người xuống khuỵ tay lên bàn chống cằm lên tay, nhìn Bích An:

- Tôi chỉ muốn xác nhân một chuyện thôi.

- Hàn thiếu có vẻ quá rảnh nhỉ…

Vẫn tư thế đấy, Tuyết Y lắc đầu:

- Không rảnh nhưng cũng đủ thời gian để làm chuyện đó.

- Vậy Hàn thiếu xác nhận được chưa? Tôi có thể về rồi chứ?

Nhìn vẻ mặt bông đùa của Tuyết Y khiến Bích An nóng người, đã bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn giữ thái độ hay đùa cợt như vậy…Nếu bỏ đi luôn, cô sẽ thất lễ làm phật lòng Tuyết Y, biết đâu cậu ta lại ghi hận mượn chuyện chung trả thù riêng không kí hợp đồng với côngty thì sao.

Tuyết Y ngồi thẳng người lại, đuôi mắt hơi cong ẩn ý cười nhưng mịêng lại không nở nụ cười trêu ghẹo nữa mà nghiêm chỉnh nói:

- Tôi đã xác nhân xong. Cô có thể về.

Sao lại như thế đựơc chứ! Bích An như một con rối vậy sao, cậu ta muốn gọi đến lúc nào thì gọi cho về lúc nào thì cho sao??. Cô đã trưởng thành rồi, không thể rơi vào tình trạng như 4 năm về trước mặc cho cậu sai bảo điều gì cũng làm nữa…Mất lòng thì mất lòng, phật ý thì phật ý …cô không thể cứ mãi nhịn được nữa.

Bích An đứng dậy. vẫn thái độ mềm mỏng nhưng lời lẽ thì như gọng kìm có gai, nhấn mạnh từng chữ:

- Sẽ không có lần thứ hai như vậy đâu.

Bích An bỏ đi về. Tuýêt Y ngồi lại, cậu bật cười…

……..

Lễ đính hôn của Tuyết Y và Nhã Kỳ cũng là lễ cưới của San Phong và Ngữ Yên…



Lễ đính hôn của Tuyết Y…

Có vẻ đa số là khác bên nhà gái, bên nhà trai như không có thành ý lắm với buổi lễ quan trọng này thì phải.

Nhã Kỳ khoác tay Tuyết Y song song bước đến chào hỏi mọi người, mặt cô rạng ngời hạnh phsc và không thể dấu được niềm tự hào về người chồng quá hào hảo bao cô gái mơ cũng không thấy này.

Tuyết Y chỉ cười cho có lệ, vẻ mặt không lo không nghĩ rất vô tư như hài lòng với điều mình đang có.

Ông Đổng thì tất bật đi chào hỏi nói chuyện mọi quan khách thượng lưư mình mời đến dự, miệng cười đến nỗi đau cả hàm, mắt tít hết cả lên không nhìn thấy thái sơn đâu cả…nói cười liên hồ Kỳ i..

Chỉ riêng ông Đình, chán không buồn cười, vẻ mặt đăm đăm lo lắng về chuyện gì đó khiến ông không thể cố cười cho có lệ như Tuyết Y. Đúng là quá miễn cưỡng…Nếu nói ra chuyện đó với Tuyết Y liệu nó có chấp nhận không, quá gấp rút rồi…Ông thở dài lánh mình ra chỗ đám đông để khỏi phải nói gì.

Nhã Kỳ ghé gần tai Tuyết Y nói nhỏ:

- Nghe nói hôm nay cũng là ngày cưới của Huỳnh tổng thì phải.

Tuyết Y gật đầu thờ ơ:

- Chắc vậy.

- Lễ cưới của họ dời xuống một ngày thì đẹp quá. Họ sẽ dự được lễ đính hôn của mình còn mình cũng sẽ dự được lễ cưới của họ. Cũng may ngày cưới của mình họ sẽ đến.

- Ừ. – Tuyết Y hơi cười.

Ông Đình lên nói và giới thiệu chàng rể – niềm tự hào của mình cho mọi người…Ông nói nhiều đến mức, Tuyết Y cũng phải đau đầu, tai ong ong nhưng cố chịu…cậu sẽ tử tế đến một vài phút nữa thôi..

- Rất cảm ơn mọi người đã…

- Sẽ không có cái lễ cưới nào hết…

Cả hai hàng khách ngồi hai bên ngoái lại nhìn người vừa bước vào, cô gái mang bụng bầu nhhư 5 tháng đi giữa lối…

Tuyết Y nheo mắt nhìn cô gái, Nhã Kỳ thì trợn trừng mắt nhìn Mĩ Chi…Cô cắn môi tức tối “Con nhỏ này đến đây làm gì chứ…”

Ông Đình ngồi một góc, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mọi chuyện sắp xảy ra.

Ông Đổng cau mày nói:

- Cô đang nói cái gì vậy?

Mĩ Chi nhanh chóng lên lấy míc từ tay ông Đổng, miệng nói:

- Tôi…đã có con với Hàn thiếu.

Ồ””””””’

Một loạt gương mặt ngạc nhiên đến sững sờ bật thốt…

- Sao lại có chuyện đấy.

- Vậy giải quyết sao đây?

Nhã Kỳ cau mày nói:

- Cô đang làm cái trò hề gì vậy?

- Tôi muốn nói chuyện này cho mọi người biết, cô chỉ là kẻ đến sau thôi.

Hai lòng mắt Nhã Kỳ đỏ hoe lên, cô trợn mắt nhìn thật đáng sợ, miệng nói:

- Cút ra khỏi đây mau. Đừng để tôi gọi bảo vệ.

Mĩ Chi vẫn bình thản quay xang nhìn Tuyết Y:

- Tôi muốn công bằng. Hãy để cho Hàn thiếu quyêt định chọn ai.

Nhã Kỳ níu lấy tay Tuyết Y, mắt ngấn ngấn nước, miệng cười nói:

- Anh sẽ chọn em phải không…

Tuyết Y gật đầu, ông Đổng thở phào nhẹ nhõm, Nhã Kỳ cười sung sướng đến nỗi nước mắt tràn khỏi my, nói:

- Cô nghe rõ chứ, mau cút đi.

- Nếu như không có đứa bé anh sẽ chọn em.

- Sao cơ? – Nhã Kỳ mở lớn mắt, hai tay cô víu vài tay cậu nói: – Anh đang nói gì vậy. Có thể giải quyết với cô ta bằng tiền mà.

Tuyết Y khẽ gỡ tay cô ra khỏi khửu tay mình nói:

- Xin lỗi.

Tuyết Y khoác vai Mĩ Chi bước đi…Nhã Kỳ buông thõng hai tay ngồi sụp xuống sàn, ông Đổng sốc nặng đến nỗi ngất lịm vì tụt huyết áp…

Lễ đính hôn đầy những sự rắc rối đau thương khiến mọi người nhốn nháo nhìn theo hai người vừưa rời khỏi đó…

Ông Đình đi hết từ ngạc nhiên này đến cơn choáng khác, ông không hiểu thằng con trai của mình đang nghĩ gì nữa đây.



San Phong đưa Ngữ Yên về nhà dọn đồ…

Thừa Ân nhìn thấy họ, cậu nói với San Phong:

- Anh phải đối xử tốt với Ngữ Yên đấy.

San Phong cười cho qua.

Thừa Ân vào phòng dọn giúp cho Ngữ Yên.

Còn San Phong đứng chờ bên ngoài, Ngữ Yên bê thùng đồ ra khỏi phòng chẳng may rơi ngay tấm hình xuống đất, San Phong cúi xuống nhặt cho cô, mắt cậu chợt dừng lại người con trai đứng bên cạnh Ngữ Yên.

Cô thấy cậu cầm tấm ảnh đó, liền thả ngay thùng đồ rơi phịch xuống đất, dựt ngay lại. Vẻ mặt gấp gáp đó khiến San Phong nghĩ đó là đồ quan trọng mà Ngữ Yên không muốn ai đụng vào, cậu chỉ hơi cười nói:

- Tôi đã làm gì đâu.

Ngữ Yên không nói gì chỉ ngồi xuống nhặ t lại đồ bỏ vào thùng, San Phong thở hắt ra, ngồi xuống nhặt phụ những thứ vật dụng linh tinh của phụ cô…

- Cảm ơn.

Thấy nhiều đồ lỉnh kỉnh qá, cậu nói:

- Để tôi bê cho.

- Không làm phiền anh.

San Phog lườm cô rồi bê thùng đồ lên đi thẳng ra xe, Ngữ Yên lăng xăng chạy theo sau.



- Đây là phòng cô.

Ngữ Yên nhìn quanh căn phòng rộng thênh thang, nó phải gấp đôi phòng trước đây của cô…tất cả mọi thứ đều đầy đủ không thiếu mọt thứ gì.

Xuống dưới, San Phong mở tủ lạnh lấy nước uống, cậu nói luôn:

- Trong tủ lạnh lúc nào cũng có đồ ăn, khi nào thấy đói cứ ăn tự nhiên không cần ngại đâu.

Ngữ Yên gật đầu. San Phong đặt ly nước xuống, nói:

- Vậy tôi ra ngoài, cứ ăn cơm chiều đi không cần chờ tôi đâu.

Ngữ Yên lại gật đầu, cô né xang một bên cho cậu đi. Gương mặt buồn buồn nhìn theo…

Cách giữ khoảng cách tốt nhất với San Phong là im lặng.