Hoa Viên Phương Bắc

Chương 95: 95: Cặp Chiết Hỏa Tử





Rất nhanh gã nọ đã lục soát toàn bộ mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Ánh mắt hắn trượt qua ta.
Sau đó hắn kéo ta xuống khỏi giường, đẩy ta ngồi trên ghế.
Vỏ gối và chăn lập tức bị tháo ra, nguyên cái giường ta nằm đều được kiểm tra kĩ lưỡng, không sót một kẽ hở dù là nhỏ nào.
Rương đựng sách đặt trong góc phòng Cẩn Y đã sắp xếp xong cũng không ngoại lệ, từng trang từng quyển đều được tay hắn lướt qua một vài lần.

Ta nhìn rõ tên ẩn trên mái vẫn giữ nguyên tư thế, luôn giương cung hướng về ta chẳng đổi.
Ta bắt đầu nghĩ, với tất cả số ngân lượng và trang sức vòng vàng đều bị ném qua một bên, chắc chắn rằng, hai kẻ này đích xác không phải trộm.
Vậy thì chúng lẻn vào biệt viện, nhắm trước phòng của ta, muốn tìm cái gì?
Có phải chúng...!là...!cùng một bọn với bọn bắt cóc ta lần trước?
Gã bên dưới mãi chưa tìm được thứ hắn cần, sốt ruột lia đôi mắt đầy sát khí đảo nhanh quanh phòng lần nữa.

Sau cùng hắn đi tới, nắm lấy cổ ta bắt đứng dậy, tay Cẩn Y chộp lấy chân hắn một lần, gã ngược lại không phát điên, đá mạnh Cẩn Y, khiến miệng nàng ọc thêm một vũng máu, tay yếu ớt buông thõng.
Hắn cẩn thận nhìn quanh người ta một lượt.
Ta còn mỗi đôi chân trần không bị trói, khổ sở dồn sức vùng vẫy tránh né cỡ nào cũng không thoát khỏi hắn, hai tay đang bị trói ngược càng không thể giúp ích.
Ta làm liều giẫm vào chân hắn mấy cái.
Chỉ thấy cứng như đạp phải đá, chút sức lực đó của ta đối với hắn lại như không hề hấn gì.
Vút!

Tiếng một mũi tên nữa đinh tai ghim vào vách, đàn áp cử động của ta, mái nhà vang lên một tiếng gõ nhẹ.
Gã bên dưới thả ta ra, ngẩng lên, khẽ chớp mắt lắc đầu với tên ở trên có vẻ thất vọng.
Tại sao phải làm vậy?
Ta chợt nổi lên nghi ngờ, suốt từ lúc đột nhập vào phòng tới giờ, cả hai bọn chúng đều không nói một câu nào, phần lớn chỉ dùng tay để ra dấu cho nhau.
Bọn chúng sợ ta nghe tiếng, sẽ nhận ra người sao?
Ta bất động sợ hãi.
Qua một khắc im lặng, gã bên dưới lấy trong người ra một chiết hỏa tử, huơ mạnh xuất hiện ánh lửa, nóng bức giơ sát khuôn mặt ta.
Không lẽ...!hắn muốn phóng hỏa?
Ý nghĩ trong đầu làm ta giật bắn.
Gã cao to nhìn ta bằng đôi mắt dài đanh lạnh lẽo, rồi hắn lùi lại, hạ tay thả cả cái chiết hỏa tử xuống giường của ta.
Giọt lửa đỏ đang rơi tự do, bắt gặp phải vải càng dễ cháy, bùng lên một cách dữ dội.
Cháy rồi!
Cẩn Y ngồi dưới chân giường khó nhọc thở, mắt mở cầm chừng, chỉ chốc lát chung quanh bao bọc nàng là khói.
Trong phòng vừa nóng vừa ngộp.
Ta muốn gọi Cẩn Y, gọi nàng tránh xa chỗ đó một chút nhưng không được.
Hiện giờ ta và nàng bị chắn bởi hắn đứng giữa, nhưng hắn chỉ thờ ơ nhìn hai chúng ta mà không làm gì khác, như chờ lửa bùng lên ngọn lớn.

Ta vứt nỗi sợ đi, nhìn hắn rồi lết đứt quãng qua đó, quỳ xuống hắng cổ họng huých Cẩn Y để nàng không ngất đi.
Cẩn Y không nhúc nhích nổi, máu đã chảy thêm xuống sàn.
"Có trộm, phòng của Tẫn Linh có trộm, mau gọi người đến!"
Bên ngoài ai đó hét lên, ta nghe liền biết chắc đó là Quân Nhu.
Những bước chân rậm rạp trong hành lang bắt đầu ùa tới, thị vệ trong tiểu viện đến rồi!
Trước mũi ta là mùi khói cay, miệng vướng giẻ không thở được, ngã quỵ dưới đất mấy lần lại gắng gượng dậy, không ngừng gọi Cẩn Y.
Quân Nhu đã phát hiện, sẽ có người tới giải cứu hai chúng ta sớm thôi.
Gã bên dưới mãi mới ngước đầu tìm đồng bọn, cái lỗ hổng trên mái nhà lại bất ngờ trống không, tên kia đã biến đâu mất.
Nhưng một mình hắn dưới này không hề lo lắng cũng không vội, tay lấy thêm một chiết hỏa tử, dửng dưng ném ra phía cửa.
Rồi hắn chầm chậm thả vào đó cái chăn đầy lửa từ trên giường kéo xuống, cánh cửa nhanh chóng bị thêm một ngọn lửa nuốt chửng, cháy lớn phừng phừng.
"Lấy nước dập lửa, mau lên!"
"Gọi thêm người tới mau!"
"Đi gọi Nhị Công tử!"
Khoảng một khắc ngắn trước, Quân Nhu sau khi nhìn thấy kẻ khả nghi đã phóng một cây chổi có cán dài lên mái, trúng chân gã nọ, hắn bắn trả mấy mũi tên rồi đeo theo bộ cung trượt xuống phóng đi.
Nàng gọi theo hai người nữa cùng đuổi theo tên trộm, quát mắng những kẻ ở lại nhanh chân đi báo cho Vu Tử Ưu, bọn thị vệ trong tiểu viện Kiều Thương lập tức bao vây phòng ta, phòng các cô nương còn lại cũng để lại năm sáu người giữ cửa.
Lửa đã lan rộng ra bên ngoài.
Bọn họ dùng hai thùng nước lớn dội vào cùng một lúc vẫn không dập tắt được nhiều.

Mà bên trong không chỉ mỗi cái giường, màn và đồ đạc bằng gỗ hay vải cũng bén lửa cháy theo, khói đen ngày càng dày hơn, tiếng giục nước cũng càng lúc càng gấp rút.
Phòng của ta sáng rực trong đêm.
Trong màn khói lem nhem, ta không thấy người nào trước mặt nữa, mắt cay xè vụng về bò bằng đầu gối tới góc phòng, chân cẩn thận sờ soạng con dao tên kia ném để dùng nó cắt dây trói tay.
Rầm!
Khi ta vừa bò qua nửa gian phòng, một cây xà nhà đã rơi thẳng xuống, còn nguyên lửa như một cục than khổng lồ.
Ta hoảng sợ quay lại khom người úp mặt xuống đất, tim đập rất nhanh, thêm một loạt hơi thở mới khổ sở nhớ phải lùi ra sau.
Trong lửa nóng, chân ta cuối cùng chạm trúng cán của con dao găm, ta ngồi dậy, mừng rỡ quay lưng ra cầm dao cố cứa đứt dây trói.
Không được.
Ta lật lưỡi dao lại một lần, dây trói không suy suyển.
Lần nữa.
Vẫn không được.
Tay run rẩy đánh rơi con dao, bắt đầu khó thở, miệng ta bị cột chặt rất đau.
Ngươi không được khóc.
Vừa quỳ vừa hít thở đều đặn giữ bình tĩnh, ta hạ người xuống thấp, tiếp tục xác định vị trí lưỡi dao và dây trói.
Dao cứa vào tay không ít hơn một lần thì ta lần mò được lưỡi dao, cầm nó hướng lên dây thừng, mạnh tay day đi day lại.
Ngọn lửa từ cây xà nhà bị rơi kia cháy cao hơn, khói xộc vào mắt ta, nước mắt đã chảy, mũi thì nghẹt.
Phựt!
Cảm nhận được cổ tay mình đã nới lỏng, dây trói hoàn toàn bị cắt đứt, ta giơ tay cố sức giật mạnh miếng vải thô ra khỏi miệng, ho một tràng dài, bò ra khỏi đó tới giường tìm Cẩn Y.
Cây xà nhà vẫn cháy ngon lành, căn phòng như một cái bếp lò nóng hổi, Cẩn Y lê người từng chút một.
"Cẩn Y!"
Ta đỡ nàng ngồi dậy.
"Ngươi đứng được không?"
Cẩn Y nhăn trán, khó nhọc gật đầu.


Ta bắt đầu dìu nàng ra ngoài, khắp nơi trong mắt đều là lửa, không thể tùy tiện bước tiếp.
"Tiểu thư...!bên kia..."
Cẩn Y nhấc cánh tay, chỉ về một cái cửa sổ kế cửa chính, lửa bên đó chưa quá cao, bắt thêm ghế có thể cố trèo qua được.
Chúng ta xoay qua hướng đó, lập tức một cây xà nhà nữa lại rơi trước mặt.
Rầm!
Rầm!
Mái ngói phía trên giường ta đã sập hẳn xuống, một mảnh ngói bể ra, sượt qua chân ta.
"Tiểu thư...!người mau đi..."
Cẩn Y ngã xuống khỏi tay ta, nằm ra đất, mặt mày nhợt nhạt, ngay cả nói một lời cũng không dễ.
"Khụ...!khụ...!ngươi...!không được...!khụ..."
Khói táp vào mặt chúng ta đọng thành lớp đen, ta đi chân trần nên chạm vào bất cứ đâu cũng nóng rát, máu dưới bàn chân chảy cũng không hay.
Cẩn Y nghiêng người gục đầu sang một bên, im thin thít.

Ta lay nàng, không dám để hai mũi tên bị cắm sâu thêm, một bàn tay chắn đi khói trước mũi và miệng.
"Nước, thêm nước nhanh lên!"
"Công tử, Công tử!"
"Tẫn Linh!".