Hoa Viên Phương Bắc

Chương 77: 77: Quận Đông Tử





Hai ngày sau, ta ngồi trên xe lòng không tình nguyện đưa tiễn ý trung nhân của Thẩm Quân Nhu về nhà.

Ta và Cẩn Y một xe, còn Khương Hựu Thạc và Vu Tử Ưu cưỡi ngựa đi trước, đính kèm chục thị vệ theo sau.
Ta đã sớm có một ý nghĩ, hai ngày trước cố tình chuẩn bị thêm bất ngờ dành cho tên chết tiệt kéo ta đi theo này.
"Chắc hẳn giờ này thư đã tới nơi, cô ấy cũng đã sắp xuất phát rồi nhỉ!"
Quận Đông Tử cách thành Chiêu Châu nửa ngày đi đường, chúng ta khởi hành từ sớm, Vu Tử Ưu bảo quá trưa sẽ đến nơi.
Chỉ là đi có mấy ngày thôi, mà Cẩn Y và Cận An lo lắng quá mức cần thiết, hai người họ soạn theo cả đống đồ đạc, sắp bằng tổng hành lý của Vu Tử Ưu và Khương Hựu Thạc cộng lại, luôn miệng sợ ta đến đó không quen như ở nhà.
Ngồi trong xe mấy canh giờ chán chết đi được, ta không có việc gì làm đành ngồi nhìn phong cảnh xung quanh, bên ngoài thành Chiêu Châu.

Cẩn Y cũng chán nên bắt đầu lôi mấy mảnh vải ra tập thêu, mặc cho ta can ngăn sợ xe xóc nảy kim lại đâm phải tay nàng.
Dọc đường đi, Vu Tử Ưu có đề nghị dựng lều nghỉ ngơi một lúc, nói là để cho ngựa ăn uống gì đó.

Trong khi đợi lều dựng xong, ta và Cẩn Y đi vòng vòng xem.
Nơi nghỉ tạm hôm nay chỉ là một chỗ sát bìa rừng, đi một chút sẽ có suối nước lớn.
Vu Tử Ưu cho người vào rừng bẫy mấy con gà, đòi tự mình lội suối bắt cá.

Hắn đang nghĩ mình đi cắm trại vào mùa hè chắc, đồ ăn có sẵn không muốn cứ thích vẽ chuyện, chán hơn nữa là Khương Hựu Thạc cũng hùa theo hắn, cùng lội ra giữa suối.
Ngắm con suối mới có hơn hai khắc đã không được yên vì hai người họ cứ đùa giỡn không ngừng, ta muốn tịnh tâm đi ra chỗ khác thì gấu váy phía sau bị nước tạt trúng.

"Ha ha ha! Không phải ta, không phải ta làm đâu!"
Ta quay đầu lại chỉ thấy Vu Tử Ưu nhe răng cười, Khương Hựu Thạc nghiêm túc đứng bên cạnh trên tay còn cầm một cục đá.

Ta nóng máu không cần phân biệt là ai làm nữa.
"Nãy giờ các ngươi toàn giỡn chứ bắt cá cái khỉ khô gì, thích đùa thế thì ta cho các ngươi biết tay!"
Không thèm bước xuống suối mắng người, sẽ bị ướt y phục, ta nhìn quanh, hai tay nhấc một hòn đá cỡ vừa, Vu Tử Ưu thấy thế thì đẩy Khương Hựu Thạc lên trên che chắn cả người mình lại, hú hét.
"Cô tính làm gì, làm gì vậy hả, cô mà lỡ tay là vỡ đầu, là chết người đấy! Ta đã nói không phải ta làm mà! Tên này mới là người ném, tên này nè!"
Khương Hựu Thạc không vừa, xoay người kéo Vu Tử Ưu đang hoảng loạn lên phía trên, hai người họ cứ thế đùn đẩy nhau dưới suối.

Ta tức giận hất mạnh tay, hòn đá rơi ngay xuống suối, chỉ một tiếng.
Tủm
Nước văng lên tứ tung, còn xui xẻo trúng chỗ ta đang đứng.
"Cái gì vậy chứ? Ha ha ha!"
Vu Tử Ưu bên kia ôm bụng cười tới rơi nước mắt, Khương Hựu Thạc cũng không nói nên lời.

Ta đứng trên bờ, mím môi cảm thấy hơi xấu hổ, bên phải vẫn còn một cục đá nữa nhưng không dám cầm lên, ta đã đủ xấu hổ rồi, tức mình quay người bỏ đi.
Ùm!
Tiếng động rơi xuống nước phát ra rất lớn, ta nhìn lại đằng sau, thấy rõ ràng Vu Tử Ưu miệng hả ra ngơ ngác còn đứng dưới suối với tóc tai ướt nhẹp.

Liền sau đó, Cẩn Y phủi phủi hai tay đi tới.
"Tiểu thư, người có muốn ăn chút điểm tâm gì không ạ?"
"Không có! Đi thôi!".

Ta nén cười bỏ đi, lòng chắc mẩm là Cẩn Y trả thù hộ ta rồi.
Và đằng sau lưng là khung cảnh con suối và hình ảnh rũ rượi của hai nam nhân.

Khương Hựu Thạc bước vội lên bờ, Vu Tử Ưu theo sau kéo cổ áo người đi trước gầm lên giận dữ, hòa vào gió nghe ra tiếng được tiếng mất.
"Quân hèn hạ...!dám làm không dám nhận...!còn đổ cho taaaaaaaa!"
Ta đi vào xe thay y phục, lúc ra ngoài thì lều đã dựng xong, vì không có bàn ghế nên chúng ta trải một tấm thảm lớn ngồi dưới đất ăn bữa nhẹ.
Vì vụ việc ban nãy, Vu Tử Ưu không thèm nói chuyện trong lúc ăn nữa, kể ra cũng khỏe, nhờ vậy xung quanh rất yên ổn, ăn uống xong lại tiếp tục lên đường.
Vu Tử Ưu đoán giờ trúng phóc, mặc dù dừng để nghỉ ngơi nhưng chúng ta vẫn đến quận Đông Tử vào đúng buổi trưa.
Trên đường người tấp nập rao mời khá ồn ào nên ta cũng chẳng buồn mở cửa sổ ra xem.


Tới khi xe ngựa dừng, ta mới bước xuống, trước mặt là cổng vào biệt viện của Vu Thái thú.
Vu Tử Ưu về không báo trước nên chẳng có ai ra tiếp đón, hắn nhanh nhẹn đẩy cổng đi trước, ta và Khương Hựu Thạc đi sau.

Quản gia thấy hắn thì hấp tấp chạy ra vui mừng khó tả.
"Nhị công tử, Nhị công tử về nhà rồi, người đâu mau mau ra đón!"
Quản gia dứt câu, đã có hai hàng hạ nhân xếp xong, cúi đầu đều tăm tắp đồng thanh rõ chữ.
"Mừng Nhị công tử về nhà!"
Ta nhìn bộ dạng của Vu Tử Ưu, nhàm chán vừa đi vừa nói khẽ một câu.
"Phô trương."
"Ta cũng thấy thế!".

Khương Hựu Thạc nghiêng đầu đáp, rồi cùng ta nhìn về Vu Tử Ưu đang được săn đón phía trước.
Vu Tử Ưu đưa chúng ta đến một chỗ mát ngồi nghỉ, phân phối hạ nhân giúp chúng ta chuyển đồ về chỗ ở.

Phòng của ta cùng tiểu viện với muội muội Vu Tử Ưu, Vu Kiều Thương.
Quản gia nói Vu Kiều Thương vừa lên chùa cầu phúc, dự là đến chiều mới về.

Thế là ta đi một vòng viện xem thử trước.
Vu Kiều Thương là một người nhút nhát, không dám đi đâu xa một mình, nhiều lắm là đến mấy ngôi chùa ở gần đây mà thôi.

Mà Vu Tử Ưu lần này trở về, mục đích chính là giải quyết hôn sự cho muội muội.
Ban đầu ta cứ tưởng là chuẩn bị gả Vu Kiều Thương đi, nào ngờ giải quyết hôn sự ở đây còn có một nghĩa khác.
Quản gia nói dạo này Vu Thái thú rất phiền lòng, cả về công vụ lẫn gia sự.


Chuyện là Vu Kiều Thương trước giờ trầm tính luôn suốt ngày ở trong nhà, chẳng biết vì sao đột nhiên nhận được nhiều lời cầu thân từ hai ba thế gia khác trong vùng.
Vu Thái thú biết rõ nhi nữ của mình, từ lâu đã tính sau này tìm một người tính tình tương tự, đảm bảo con gái mình không bị ai ức hiếp.

Ngặt nỗi mấy công tử ngỏ lời đều là những kẻ dốt nát thô lỗ, Vu Thái thú đời nào mà chấp thuận, đã từ chối bọn họ gần năm rồi, sính lễ vẫn liên tục được đưa tới trước cổng.
Huynh trưởng Vu Tử Hiên liền đón muội muội sang chỗ mình ở một thời gian, Vu Kiều Thương lại hiếu thảo lo lắng cho phụ thân ở nhà một mình, dù trong nhà có gần trăm gia nhân, mới đi có hai ngày đã xin về.
Cho nên cuối cùng Vu Thái thú đã yêu cầu Vu Tử Ưu về nhà ngay lập tức, chuyện của muội muội giao cho hắn xử lý, hắn còn hay hơn, lôi theo cả ta và Khương Hựu Thạc đi cùng.
Cẩn Y đun xong nước nóng, ta vào phòng tắm.

Nửa đường thì gặp phải một cô nương, thị nữ bên cạnh nàng nói gì đó, sau đó cô nương nở nụ cười.
"Thỉnh an...!Lưu tỷ!"
Ta nhận ra, đây chính là chủ nhân của căn tiểu viện này.
"Muội đây là Vu Kiều Thương?"
"Vâng...!ạ!"
Vu Kiều Thương nhìn thấy Cẩn Y cầm theo đồ cho ta, vội nói.
"Không làm phiền...!Lưu tỷ nữa, muội...!xin phép đi trước ạ!"
Nói xong thì đi thật nhanh lướt qua ta, chỉ trong nháy mắt.
"Nhanh vậy?".