Hoa Viên Phương Bắc

Chương 76: 76: Ngủ Ngon Ngủ Dở





Cẩn Y vừa đi thì ta phát hiện mấy quyển sách mượn từ Vọng Thư Các đều đã đọc xong, cần phải lấy thêm vài quyển mới.
Ta gọi Cận An theo để bê sách, đi bộ một lúc sẵn cũng để tiêu cơm.
Giờ này Giai thẩm đã về nhà, ta một mình lên tầng hai xem qua mấy quyển sách, lấy xong thì gọi.
"Cận An, mang hai chồng này xuống đi!"
"Được!"
Có tiếng vọng từ bên dưới lầu, ta nghe xong thì cảm thấy không đúng chỗ nào, Cận An mọi ngày đều luôn vâng dạ đúng phép tắc, hôm nay tự dưng lại nói trống không.

Ta xoay người đi xuống lầu dưới.
Vừa bước mấy bước, cầu thang bên dưới một người cũng đang bước lên, nhưng không phải Cận An, mà là Khương Hựu Thạc.
Ta ngạc nhiên: "Khương Tướng quân sao lại ở đây?"
Khương Hựu Thạc trả lời: "Lưu cô nương cần người bê sách phải không? Ta đến giúp đây!"
Ta vội xua tay: "Không cần đâu, thị vệ của ta ở ngay bên ngoài."
"Ngại quá, vừa nãy ta tưởng người bên ngoài là thị vệ trong phủ, nên đã nhờ đi lấy thêm than cho phòng Vu Tử Ưu.
Chồng sách này cũng không nhiều, ta giúp Lưu cô nương mang về nhé!"
"Ta...!ta nhờ mấy thị vệ bên ngoài bê hộ là được, không phiền Khương Tướng quân nghỉ ngơi nữa!"
Ta nói xong, vội đi xuống lầu, nhìn quanh mãi cũng không thấy bất kỳ ai đi ngang qua cả, chỉ có hai thị vệ trông coi Vọng Thư Các, mà họ thì không thể rời vị trí khi chưa tới giờ đổi người.
"Đi thôi!"

Khi quay người lần nữa, ta đã thấy Khương Hựu Thạc hai tay ôm tất cả sách mà ta xếp sẵn trên lầu.

Ta lại gần tỏ ý từ chối.
"Vậy lát nữa ta sẽ cho người đến lấy! Khương Tướng quân vẫn nên bỏ xuống thì hơn!"
Ta bực mình, Cận An bình thường làm việc rất nhanh nhạy, giờ người ta chỉ nhờ hắn đi lấy chút than sao mà lại chậm chạp như vậy chứ.
"Dù sao cũng là ta tự ý điều người đi, Lưu cô nương đừng để ta phải mắc nợ."
Khương Hựu Thạc chưa đi, mà đứng chờ Cận An với ta cũng không thỏa, hắn còn đang ôm cả chồng sách, lời nói còn hợp lý nữa.

Liên quan tới nợ nần là ta chỉ muốn tránh cho thật xa.
Sau cùng, ta gật đầu, nói: "Vậy...!làm phiền Khương Tướng quân, mang hộ tới cửa viện là được!"
"Không vấn đề gì!"
Thỏa thuận xong, hai chúng ta rời khỏi Vọng Thư Các, sải bước trên đường về viện của ta, dọc đường cũng có nói mấy câu, chủ yếu là hắn hỏi ta đáp.
"Lưu cô nương đến đây thấy như thế nào?"
"Như thế nào?"
"Chính là...!có thoải mái như ở nhà không?"
"À...!có...!ta thấy rất tốt!"
Đi một lúc nữa thì là câu chuyện khác.
"Tổ phụ ta ngày thường khá khó tính, chắc là quá trình học tập không dễ dàng gì phải không?"
"Cái đó thì không, sư phụ rất tốt bụng! Còn có hai tỷ tỷ giúp đỡ ta nữa!"
Chỉ cách một khoảng ngắn trước khi tới viện của ta, lại nói thêm vài câu.
"Lưu cô nương, ta từng giấu tổ phụ nuôi một con rùa trong viện dành cho khách, chính là chỗ của cô nương ở, trong cái hồ giữa sân, không biết nó còn sống không nữa?"
"Rùa hả?"
"Đúng, lúc đó nó chỉ nhỏ bằng một nắm tay của ta."
"Lúc ta đến...!thì trong hồ chẳng có con gì cả, chỉ có vài cành hoa sen thôi!"
"Vậy sao?"
"Có thể nó đã được chuyển đi rồi, huynh hỏi trưởng tỷ thử xem, hôm đó tỷ ấy trông chừng hạ nhân dọn dẹp, nếu may mắn có thể tìm lại được, rùa sống rất lâu mà!"
"Cảm ơn Lưu cô nương!"
Câu chuyện về con rùa rơi vào kết thúc, cũng là lúc hai chúng ta đã tới trước cửa tiểu viện, Cẩn Y đang chờ sẵn, nhanh tay đỡ lấy chồng sách từ Khương Hựu Thạc, xin phép đi vào trong.

Ta bèn nói với Khương Hựu Thạc.
"Cảm ơn huynh!"

"Vậy ta về nhé, Lưu cô nương ngủ ngon!"
Khương Hựu Thạc nói xong thì quay lưng đi theo đường cũ, ngoài trời gió thổi vù vù đến khiến tay ta lạnh run.
Ta bước vào trong, ngồi xem qua một lượt mấy quyển mới mang về, lạnh đến nỗi thở ra khói trắng, Cẩn Y phải di chuyển lò than lại gần cái bàn, đưa cho ta thêm một cái bọc tay bằng lông nữa.
Trong phòng bây giờ mới thật ấm áp!
Đọc được một phần bệnh Thương hàn xong, Cẩn Y nhắc ta đã đến giờ đi ngủ, ta bèn đánh dấu phần đang đọc dở, xếp sách ngay ngắn rồi về giường, nến vừa thổi tắt cơn buồn ngủ tới ngay tắp lự.
Đêm nay không có mưa.
Lúc Cẩn Y lay ta dậy, đã đến giờ rời giường.

Ta đang ngơ ngác không hiểu vì sao thời gian trôi quá nhanh, Cẩn Y đã mang một chậu nước ấm vào cho ta rửa mặt.
Chuẩn bị tươm tất thì như cũ đi xe đến y quán, Khương Hựu Thạc lần này cũng đến.
Ta ngồi cùng với Thanh Tề, tranh thủ sáng sớm xem bài tập hôm qua Thanh Tiêm đã sửa cho mình, lần này lỗi sai không nhiều, chỉ có viết nhầm vài tên thảo dược hiếm lạ thôi.
Vào y quán, ta đi theo sư phụ và Thanh Tiêm thăm bệnh, Khương Hựu Thạc xung phong giúp đỡ Thanh Tề.
Có Khương Hựu Thạc ở y quán, mấy việc nặng nhọc đều được thêm một tay hắn xử lý ổn thỏa, vườn thảo dược đằng sau có người tưới hộ ta, vại nước cũng có người thay sư huynh châm đầy liên tục, sau khi ăn trưa xong Khương Hựu Thạc còn tiện tay sửa luôn hai cái xích đu chắc chắn hơn cho bọn trẻ chơi.
Kết thúc công việc trở về nhà, bữa tối lại không thiếu Vu Tử Ưu, hắn chưa định rời đi mặc dù nhà hắn theo lời Thanh Tề nói cách đây cũng không xa mấy.
Vu Tử Ưu là con trai thứ của Thái thú quận Đông Tử, mẫu thân Vu Tử Ưu mất sớm do bệnh tật, nhưng Vu Thái thú không lập thêm thê thiếp, một tay nuôi dưỡng ba huynh muội hắn nên người.

Bên trên còn một huynh trưởng tên Vu Tử Hiên, đã thành gia lập thất từ lâu, hiện đang làm quan tại một vùng gần đó.

Bên dưới có một tiểu muội trạc tuổi ta tên là Vu Kiều Thương.
Ta gật gù, Vu gia có của ăn của để, phụ thân hắn nghe nói rất được lòng dân chúng, Thẩm Tiểu thư của chúng ta có gả về đây cũng gọi là môn đăng hộ đối.
Sau bữa ăn, Vu Tử Ưu đột ngột có ý muốn về thăm nhà, dự định là sắp xếp xong đồ thì đi luôn, thế là Khương Hựu Thạc đề nghị tháp tùng vị bằng hữu quý giá này, sư phụ ta thì không có vấn đề gì, mà người có vấn đề là ta mới đau.
"Tổ phụ, muội muội của con ở nhà tính tình nhút nhát người cũng biết, lần này có Tẫn Linh ở đây, học giỏi hiểu nhiều lại còn lanh lợi, chi bằng người cho muội ấy nghỉ vài ngày, đến kết bạn với Kiều Thương đi ạ!"
Ta nghe Vu Tử Ưu nói xong, mặt mày tái đi, tay trái nắm thành nắm, ngồi chờ phản hồi từ sư phụ.

"Cũng không phải chuyện gì lớn, Tẫn Linh, con thấy sao hả?"
"Chuyện này...!sư phụ, trong y quán đang thiếu người, con vẫn nên ở lại làm việc thì hơn ạ!".

Ta ấp úng tìm cớ vịn vào y quán, không muốn đi.
Nhưng cuộc sống vốn không đơn giản.
"Tổ phụ, trước khi Tẫn Linh đến mọi người vẫn làm được mà, đúng không ạ?".

Vu Tử Ưu nói với sư phụ ta xong, người lập tức gật đầu cho phép.
"Cũng đúng...!vậy con cứ đi chơi đi, chuyện khác đã có Thanh Tiêm và Thanh Tề làm thay con!"
Sư phụ dứt lời, ta cay đắng đáp: "Vâng...!con nghe theo sư phụ!"
"Ồ, vậy nhé, con cứ về chuẩn bị, Tử Ưu khi nào thì khởi hành?"
"Hai hôm nữa ạ, ngày mai con đi mua chút quà trước khi về nhà ạ!"
"À, thôi được, vậy mau về nghỉ sớm đi!"
"Vâng, tổ phụ!"
"Vâng, sư phụ!"
Có vẻ đêm nay ta ngủ không yên giấc rồi....