Hoa Viên Phương Bắc

Chương 3: 3: Thỏ Nướng Tiêu





"Cũng chỉ là một vị tướng quân mà thôi, chẳng có gì phải xoắn xuýt lên cả!
Tỷ tỷ, muội có thể xin tỷ đĩa này không? Ngon lắm đó!"
Lời này thốt lên từ bên dưới làm ai nấy đều ngạc nhiên nhìn nhau, mọi người không ai bảo ai cùng ngó quanh tìm kiếm trong đám đông xem ai vừa nói.
Chỉ thật không ngờ là một kẻ nhỏ bé lại dám nói những lời như vậy, không sai, lời nói vừa nãy chính là của Quách Thanh Phi, muội muội nhỏ tuổi đến từ Quách gia.
Sắc mặt Quách tỷ tỷ ngồi bên cạnh sợ hãi nhìn muội muội, nàng ta kéo tay áo Quách Thanh Phi, không ngừng nhắc nhở gì đó, ta nghĩ hẳn đây là một con người nhút nhát, mang tiếng là tỷ tỷ nhưng lại trông chẳng có uy nghiêm chút nào.
Còn Quách Thanh Phi đang ngồi gặm miếng thịt gà hầm trong bát canh bằng cách lỗ mãng nhất ta từng thấy.

Mới bắt đầu dùng món khai vị, nàng ta không dùng đũa đã với tay lấy món chính ăn trước, hành xử thật vô lễ trước mặt quận chúa.
Một nữ quyến bên dưới đứng dậy, chỉ tay vào mặt Quách Thanh Phi hô to.
"Ngươi là cái thá gì, mà dám nói về Khúc tướng quân như vậy?"
Đám nữ quyến phía dưới nhanh chóng hùa theo, nhao nhao như một lũ cá đói chực đớp mồi trong hồ.
"Đúng đó..., ngươi nghĩ mình là ai!"
"Đúng đó!"
"Ngươi là ai chứ!"
"Đồ vô liêm sỉ!"

"Hứ, nghĩ mình là ai!"
Khúc Tướng quân từ lâu đã là hình mẫu sáng ngời trong lòng mọi cô nương ở kinh thành, ngoại trừ ta, bởi vì không chỉ Lưu phủ của ta, Khúc phủ cũng là một trong những thế lực lớn mạnh, chỉ cần họ muốn, có thể lật ngược tình thế bất cứ lúc nào, phụ thân đã từng dặn dò nên đề phòng cẩn trọng với họ thì hơn.
Bên dưới đám đông bắt đầu hỗn loạn, có mấy kẻ đang xông lên tiến lại gần Quách Thanh Phi, ta liền cảm thấy mình nên làm gì đó, kẻo sau hôm nay, tổ phụ lại trách phạt về sự việc không hay như lần trước.
"Im miệng! Các ngươi quên hôm nay đến đây làm gì rồi sao, còn dám bát nháo trước mặt quận chúa!"
Lời ta vừa dứt, đám nữ quyến ồn ào dưới kia lập tức im bặt.
Có mấy người hoảng hồn ngồi thụp xuống tại chỗ, hôm nay là sinh thần của quận chúa, bọn họ vốn dĩ là phận bề tôi thấp kém, lại còn dám hồ ngôn loạn ngữ, sợ rằng phụ mẫu mình ở nhà đang nhàn nhã quá chăng.
Nữ quyến to gan bắt đầu cuộc tranh cãi lúc nãy, vội quỳ khom lưng xuống, khấu đầu liên tục.
"Quận chúa, Lưu Tiểu thư tha tội, là tiểu nhân không giữ mồm miệng, cũng tại vì Quách Thanh Phi nói càn về Khúc Tướng quân trước.

Quận chúa tha tội, quận chúa tha tội!"
Quận chúa nhìn sang ta, đối với loại người đã làm xằng làm bậy rồi còn đưa ra lý do lý trấu vô cùng thừa thãi, không đáng để quận chúa để tâm, nàng ngấm ngầm cho ta xử lý.
"Ngươi nghĩ mình là cái gì của Khúc Tướng quân mà lên tiếng thay.

Ở đây còn người nào không biết Khúc Tướng quân là ý trung nhân của quận chúa, bước ra đây!"
Phía dưới im lặng như tờ, không một động tĩnh, nữ quyến kia cũng chẳng dám mở miệng, hai tay túm lấy váy trông rất thê thảm.
Ta cho hạ nhân vào, phẩy tay cho họ lôi cô ta ra ngoài.

Lúc này, cô ta bỗng nhiên khóc la ầm ĩ, tự vả vào hai má tha thiết xin chịu lỗi trước quận chúa.
"Từ nay, không được cho ả hay người nhà ả đến gần quận chúa nửa bước, nếu các ngươi lén lút làm trái, tất cả đừng hòng thoát tội!"
Đám hạ nhân và nô tỳ cúi người vâng dạ, dọn dẹp sạch bàn tiệc của kẻ vừa bị lôi ra ngoài, cúi người xin lui xuống.

Đám đông cũng tản ra, ai về chỗ nấy, không còn ầm ĩ, ta liếc mắt nhìn, thì ra bọn này cũng biết điểm dừng mà lui.
Quay lại buổi tiệc, Quách Thanh Phi nãy giờ dường như không ngừng cuộc ăn của mình, môi cô ta dính đầy mỡ, trong khi chẳng có món nào nhiều dầu trên bàn tiệc.

Ta nghi ngờ, bèn hỏi dò.
"Thanh Phi muội muội, muội đói đến thế cơ à, sao ăn uống chẳng ra làm sao vậy?"
Ta cứ tưởng hỏi xong cô ta sẽ thấy ngại mà bớt bớt lại, ai ngờ cô ta đứng dậy, lấy vạt tay áo chùi ngang miệng, hai tay xoa mỡ nãy giờ dính đầy cả váy, kéo từ dưới bàn ra một cái túi vải, bên trong còn mấy bọc lá chưa mở, hồn nhiên trả lời.
"Bẩm Quận chúa, Lưu Tiểu thư, Thanh Phi lần đầu được mời đi ăn tiệc, không tránh khỏi bụng dạ khó ăn mấy món trên bàn này, cho nên Thanh Phi mạo muội mang theo một ít thịt thỏ nướng với hạt tiêu, thịt rất tươi mà cũng ngon nữa, ở đây còn nhiều lắm, quận chúa, người có muốn nếm thử không?"

Tỷ tỷ Quách Thanh Phi ngồi bên cạnh mặt mày trắng bệch, nói lí nhí gì đó ta nghe không rõ.
Nhưng những lời Thanh Phi vừa nói ra, khiến người viết nên danh sách món ăn hôm nay như ta rất bực tức.

Ta mất mấy đêm mới làm xong mọi thứ, thế mà cô ta lại dám chê thẳng trước mọi người như vậy, ta nổi nóng đanh cả giọng.
"To gan, ngươi nói vậy chẳng khác nào chê bữa tiệc của quận chúa chuẩn bị không được tốt.

Còn nữa, sao ngươi lại dám mang theo thứ đồ ăn kém thanh đạm như thế này đến tại bữa tiệc sinh thần quận chúa?"
"Ơ...!ta...!ta không biết là không được...".

Thanh Phi ấp úng đáp, nàng ta nhìn về tỷ tỷ, cầu cứu.
Tỷ tỷ nàng chỉ ngồi im lặng một bên, xem chừng là còn run rẩy hơn cô ta, hiện giờ đầu cũng không dám ngẩng lên nữa là cứu muội muội, đúng là một kẻ nhu nhược.
"Quận chúa, Lưu cô nương, nếu đã không quen cách ăn uống lỗ mãng của nhà võ tướng bọn ta, vậy ta cũng không cần ở lại."
Thanh Phi còn đang ngơ ngác chưa kịp nói lời xin lỗi xong thì một người bước vào, đứng giữa sảnh hùng hồn trả lời, rồi tiến tới nắm tay nàng ta lôi đi mất trước mắt tất cả mọi người, làm Thanh Phi đánh rơi cả túi thịt thỏ.
"Không cần nhặt."
"...".

Thanh Phi vừa đi vừa quay lại cúi đầu về phía chúng ta, không biết là cảm ơn hay muốn xin lỗi.

Tỷ tỷ Thanh Phi cũng đứng dậy, xin phép ra về, cô ta đi từng bước chậm rì như vậy chắc gì đã đuổi kịp muội muội.
Hai người họ đi cả rồi, đám đông nữ quyến có vài người ngồi gần cửa bần thần nhận ra danh tính của vị khách đã kéo Thanh Phi đi.

"Người kia...!không phải là Khúc Tướng quân sao?"
Đám nữ quyến bên trong mở to mắt, không ai dám tin, vài người chen chúc cố gắng xem cho rõ bóng lưng vừa quay đi, rồi thốt lên đầy nuối tiếc.
"Là Khúc Tướng quân!"
"Đúng là Khúc Tướng quân!"
"Khúc Tướng quân!"
Quận chúa thấy cảnh này xong liền ngã nhào ra sàn, đưa tay ra đỡ lấy trán, ta hoảng hốt cùng thị nữ dìu nàng về phòng nghỉ ngơi, còn gọi đại phu tới.

Nhưng ta không quên dặn người sắp xếp bữa tiệc tiếp tục diễn ra.
Trưa hôm đó, quận chúa sốt cao, đại phu kê đơn xong, ta cho người sắc thuốc, đút cho nàng từng muỗng mãi đến tối mới hạ bớt nhiệt đi.
Tổ phụ nàng xong việc mới gọi ta tới, hỏi trong tiệc sinh thần đã xảy ra chuyện gì khiến nàng phẫn uất đến như thế.

Ta chỉ còn cách kể lại toàn bộ sự tình xong thì được phép về, đằng sau lưng còn nghe mấy tiếng quát của Dạ tổ phụ.
Trên đường về nhà, lúc lên xe ngựa ta đột ngột nghĩ đến một vài chuyện.

Vị Khúc Tướng quân này, hắn có vẻ như không thích quận chúa như lời đồn bên ngoài, trái lại, hành động sáng nay của hắn....