Hoa Viên Phương Bắc

Chương 23: 23: Chủ Của A Bấc





Huuuuuuuuuu.....
Còn chưa biết nên làm thế nào cho thỏa, thì tiếng chó sói ở đâu tru lên, làm ta nhất thời đánh rơi luôn ngọn nến và khăn tay xuống đất, ánh sáng tắt phụt, xung quanh chìm thẳng vào màn đêm tăm tối, ta khựng lại.
Có phải có thứ gì đang di chuyển không?
Ta vừa cảm giác được ai đó lướt qua mình, nhưng ở trong bóng tối thì dù có mở mắt cũng không thấy được gì, ta bèn ngồi xuống, tay sờ so.ạng dưới sàn tìm lại đồ mới làm rơi.
Tai tiếp tục nghe thấy tiếng động của người kia đang làm gì đó, ta trố mắt sợ hãi, tay cố quơ quơ qua hai bên nhưng cũng không chạm trúng bất kì thứ gì, không có ai kế bên ta cả.
"Không phải là trộm đó chứ?".

Ta thầm nhủ.
"Xòe tay ra đi!"
Giọng nói nhắc nhở kia lại xuất hiện lần nữa, nghe thoáng qua như ngay ở trước mặt, lại nghe như đang kề bên tai, ta chau mày chốc lát, nhưng sau đó lại vô thức làm theo, ngồi yên xòe bàn tay phải ra.
Hồi lâu chẳng thấy động tĩnh gì, nghĩ mình bị chơi khăm, ta bực tức hạ tay xuống, đứng dậy định dò đường đi đại ra ngoài cho xong, sẵn tiện tự đem tới một ngọn nến khác từ bên ngoài thư phòng, ta rất muốn xem mẩu giấy kia viết cái gì.
Chẳng ngờ vừa xoay lưng đi đã bị giật ngược trở lại, ta đứng bất động, một hơi ấm rõ rệt làm ta cảm nhận được có một bàn tay người thực sự, đang nắm lấy tay trái của mình.
Một vật bằng vải mềm mại được đặt vào trong lòng bàn tay ta, rồi bàn tay kia nhẹ nhàng nhấc khỏi, ta ngạc nhiên chẳng biết đây là tình huống gì thì nghe thấy một tiếng động như tiếng mở cửa kêu lên.
Cạch!
Không gian lại trở nên tĩnh lặng.
Không còn nghe tiếng chó sói tru hay âm thanh gì khác nữa, ta quay tới quay lui trong bóng tối.

"Trốn...!trốn thoát rồi?"
Từ đằng sau lưng ta, chẳng biết khi nào một ngọn nến đã được thắp sáng, nó được đặt trên cái bàn.

Ta đưa tay trái lên ánh sáng đèn, vật bằng vải mềm đó đúng thực là cái khăn mà ta làm rơi, không có dính tí bụi nào dù nó vừa nằm dưới sàn nhà.
Ta đã chắc chắn vừa rồi là có người đột nhập, một căn phòng mà đến ta còn không biết, còn kẻ vào được bên trong kia lại có thể hiểu rõ.
"Là ai được chứ?"
Qua những chuyện xảy ra, ta không chắc là kẻ vào đây có ý xấu hay không.

Bởi vì ngay trong bóng tối, hành động của hắn dường như rất quen thuộc với chỗ này, mà ta thì chẳng khác gì người mù, nhưng hắn lại không làm gì cả, còn đưa lại chiếc khăn bị rơi, cũng hào phóng thắp lại ngọn nến.
Cầm ngọn nến trong tay, ta đưa mắt tìm lại mẩu giấy cần tìm, nhưng không còn thấy nó đâu nữa.

Ta lục tung cả đống giấy đó, lật từng quyển sách một trên bàn, vẫn không tìm ra mẩu giấy, vừa nãy chính mắt ta nhìn thấy rõ ràng, tuyệt đối không hề nhầm lẫn, trên mẩu giấy còn ghi rõ rành rành tên của ta mà.
Ta ngẩn người, chẳng lẽ, mẩu giấy đó chính là mục đích của kẻ lạ mặt kia.
"Ngươi là ai?"
...***...
Bầu trời đã về đêm, dưới bức màn sương đang buông dần dần lạnh lẽo, một bóng lưng gấp gáp cúi xuống, vỗ nhẹ ngàng vào một con vật gì đó, bóng của nó đang ngồi chờ một chỗ nhìn rất ngoan ngoãn.
"A Bấc, không được làm nàng ấy sợ, rõ chưa?"
Một cái đầu thấp thấp vội vàng đứng dậy vừa liên tục gật gật, vừa thở phù phù, có lẽ đứng bên ngoài nãy giờ nó cũng hơi lạnh rồi, thở ra có cả chút khói nho nhỏ.
"Về nhà nào!"
Trong màn đêm, hai cái bóng một cao một thấp, một người một thú chậm rãi bước đi, đầu con vật không ngừng đung đưa có vẻ rất vui, miệng còn nhấm nháp một miếng thịt...
...***...
Cùng lúc đó, bên ngoài Cẩn Y cũng vừa đến, vì buổi chiều ta đã rời đi không dùng điểm tâm nàng làm, thêm nữa còn căn dặn Cận An giữ cửa, nên Cẩn Y chỉ có thể quay về dọn dẹp tiểu viện một lúc, nhưng đã chớm tối mà chưa thấy ta quay lại, nàng sốt ruột đến trước cửa thư phòng phụ thân ta, gọi.
"Tiểu thư! Đã quá giờ nghỉ rồi, người mau về nghỉ ngơi đi ạ!"
"Tiểu thư không cho ai vào bên trong!".

Cận An nghiêm giọng chắn trước mặt Cẩn Y, nàng mạnh dạn gạt tay nói với hắn.
"Nhưng đã quá giờ ăn tối rồi, Tiểu thư còn phải nghỉ, ngươi đứng đây còn không chịu khuyên Tiểu thư, ngươi muốn để người ngủ quên trong thư phòng luôn sao?"
"...".


Cận An im bặt, hạ tay xuống.

Cẩn Y theo đó bước lên thềm, tay gõ cửa.
"Tiểu thư, nô tỳ vào đây ạ!"
Bên trong ta đã nghe thấy tiếng nàng, liền vội vã bước ra khỏi căn phòng bí mật kia, lại xoay bức tượng bằng ngọc một vòng, cánh cửa đã nhanh chóng đóng lại như cũ.
Đặt ngọn nến xuống bàn, ta với lên giá cầm thêm một quyển sách, lật ra, giả vờ ngồi đọc sách.
"Tiểu thư, người nên nghỉ ngơi thôi, muộn rồi ạ!"
"Muộn rồi sao?"
"Tiểu thư, bên ngoài trời đã tối rồi ạ.

Người về nghỉ sớm một chút, sáng mai có thể dậy sớm để đọc sách tiếp, người ngồi ở đây suốt buổi chiều còn chưa ăn cơm nữa đó! Nô tỳ sẽ dọn bữa tối cho Tiểu thư ngay!"
"Ta không đói! Về thôi!".

Ta khép sách lại, cẩn thận đặt lại ngay ngắn trên giá.
"Vâng Tiểu thư! Nhưng người vẫn nên ăn một ít ạ!".

Cẩn Y đi sau ta lèm bèm không thôi.
Chúng ta bước ra ngoài, chờ Cận An khóa cửa lại, rồi cả ba trở về viện của ta.
Sau khi về phòng, Cẩn Y lớn mật ép ăn hết một bát cháo nóng, thì ta mới được đi ngủ.

Từ sau khi thoát khỏi cuộc mưu sát bên sườn núi, Cẩn Y nói chuyện có phần phóng khoáng hơn, những thứ mà ta không thích, trước kia nàng một mực nghe theo, nhưng bây giờ nàng luôn xem xét chúng, còn có cả lá gan khuyên ta nên làm thế này thế kia.
Điển hình là mấy việc vặt vãnh như...
"Tiểu thư đừng luyện viết nữa, ngủ sớm da mới đẹp ạ!"
"Tiểu thư, ngươi phải uống hết bát sâm này, rất tốt cho sức khỏe!"
"Tiểu thư, bên ngoài hôm nay có gió lớn, người mau mang áo choàng vào đi ạ!"
"Tiểu thư!..."
Mỗi ngày đều khuyên ta ngủ sớm, ăn đồ bổ dưỡng, mặc ấm, ban đầu ta hết lần này đến lần khác không muốn thực hiện một số điều, như mỗi ngày phải uống một bát sâm bồi bổ, mùi vị của nó cứ nhần nhẫn gớm chết đi được.
Nhưng nếu ta không làm, sẽ được một ngày nghe nàng đi theo sau giải thích mãi, lại thêm cũng chỉ thấy tốt cho bản thân mình, thôi thì ta thuận theo cho xong cả đôi bên vậy.
"Tiểu thư ngủ ngon ạ, nô tỳ thổi tắt đèn cho người!"
Cẩn Y lui ra ngoài, ta nằm trên giường, thao thức, hôm nay lại thêm một đêm không thể ngon giấc nổi.
Dạo này xung quanh ta cứ liên tiếp xảy ra nhiều sự việc lạ lùng, khiến ta luôn đau đầu suy nghĩ không thôi.
Chỉ nội việc về lá thư hôm nay đã quá kì lạ, tại sao ca ca lại muốn mình tìm hộ một quyển sách về y thuật, còn chỉ dẫn cách mở căn phòng bí mật nơi giữ quyển sách kia, căn phòng này lại nằm trong thư phòng của phụ thân ta nữa, chỉ là một quyển sách sao lại nhiều rắc rối đến như thế.
Còn chưa tìm ra sách thì đã gặp một kẻ kì quái, hắn ta lại lấy đi một tờ giấy có một phần tên ta viết ở trên, rốt cuộc toàn bộ nội dung trên tờ giấy là gì, ta vô cùng thắc mắc.
Càng lúc càng tức mình vì không hiểu nổi, cảm giác này khó chịu hơn làm một bài tập không có đáp án, ta một chân đạp cái chăn xuống góc giường.
"Bực thật!".