Hoa Viên Phương Bắc

Chương 18: 18: Phiền Phức Lớn





Cũng nhờ quên mua bút, Cận An đã tìm ra một cửa tiệm nhỏ chuyên làm thân bút bằng ngọc thô rất đẹp, ta đi qua chỗ này không biết bao nhiêu lần nhưng chưa lần nào để ý tới.
Bút làm bằng đủ loại lông theo yêu cầu, lông rất mềm.

Tuy chỉ làm từ mấy khối ngọc thô mài qua cho nhẵn, thân bút vẫn giữ được độ sáng bóng, còn có thể khắc tên trên chuôi bút nữa.

Ta chọn lấy ba cây bút làm bằng ba loại ngọc khác nhau để dùng thử trước, kiểm tra chất lượng nào tốt nhất sẽ đặt một cây gửi tặng cho ca ca cùng dùng.
Mua xong bút lông, ta lại lên xe ngựa trở về nhà, Cận An cưỡi ngựa đi bên cạnh xe thỉnh thoảng quay đầu quan sát trước sau nên ta rất yên tâm.

Cẩn Y ngồi bên trong quạt cho ta, còn một người nữa là phu xe ở bên ngoài.
Chỉ còn hai dặm nữa là tới khu chợ hoa, ta đưa tay mở cửa sổ ra xem đường đi.
Xe ngựa đang di chuyển thì đột ngột nghiêng ngả qua một bên, ta bất ngờ không vững liền nhào người về phía trước, Cẩn Y vội vàng đỡ ta ngồi dậy.
"Có chuyện gì thế?"
Rầm
Một tiếng động lớn gần đó làm ai nấy giật mình, phu xe còn chưa kịp xuống xem tình hình, Cận An đã đứng bên ngoài bẩm báo.
"Tiểu thư, một bên bánh xe đang bị sụp vào hố, còn có một tảng đá lớn vừa rơi ở phía trước, mời Tiểu thư xuống xe đợi một lát, nô tài sẽ lập tức kéo xe lên!"
Chuyện gì nữa đây?
Tên phu xe này không biết nhìn đường à, lại dám gây thêm phiền phức, chắc chắn sau hôm nay ta sẽ cho Cận An tìm một phu xe khác, không, phải thay thế hết luôn mấy tên kém cỏi này.
Ta bực tức nhấc váy xuống xe, Cẩn Y cầm sẵn ô để che, dìu ta bước tới chỗ có bóng râm đứng chờ cho mát.


Còn Cận An cùng tên phu xe kia thì đang cặm cụi kéo bánh xe lên.
Đứng bên ngoài, trời đã gần vào trưa nên nóng bức muốn chết, tay Cẩn Y quạt bên cạnh nhưng ta vẫn luôn thấy nóng, nắng gắt chiếu xuống đất còn phản hồi ngược lên khiến hai bên má ta cũng nóng bừng theo.
"Chờ bao giờ đây?"
Hì hục cuối cùng cũng kéo bánh xe lên xong, để phu xe sửa lại dây cương ngựa bị lỏng, Cận An một mình bước tới mời chúng ta lên xe.
"Tiểu thư, xe kéo xong rồi!"
Tức thì một cảnh tượng khác hiện ra sau lưng Cận An, ta nhìn thấy trong tay tên phu xe cầm sẵn một cái gậy đang từ từ tiến lên, hắn ta giơ gậy lên, chính là muốn đánh lén Cận An.

Ta hét lớn.
"Cẩn thận phía sau!"
Cận An ý thức kịp tình hình, vội xoay người tránh qua một bên, khiến tên phu xe vụt hụt một gậy, hắn tức giận tăng tốc độ chạy chuẩn bị ném luôn cái gậy về phía ta, Cẩn Y hoảng hồn dùng tay đẩy ta lùi ra sau, nàng đưa lưng chắn lại phía trước, bị gậy đập trúng giữa lưng.
Bịch
"Tiểu thư có sao không?".

Cẩn Y chụp cái gậy vừa nãy để phòng thủ trong tay, đi lại chỗ của ta.
Ta ngã về đằng sau, tự mình đứng dậy.

Cận An đã kịp thời đánh cho tên phu xe bất tỉnh, rồi xốc hắn lên ném ra xa.
"Không sao, ngươi có sao không?"
Cẩn Y lắc đầu, Cận An vội vàng chạy tới, nói.
"Tiểu thư, mau chóng rời khỏi đây, chỗ này không an toàn!"
Ta nghe Cận An nói liền sinh nghi, giữa đoạn đường vắng vẻ này, không có một mái nhà nói chi là con người.

Nếu xe ngựa không bị kẹt lại chỗ cái hố, e rằng, tảng đá phía trước vừa rơi, có phải là dành cho xe chúng ta không?
Ta gật đầu, Cẩn Y và ta cùng ngồi trong xe, Cận An bỏ lại ngựa, lên trước thay đánh xe lao đi, lúc Cận An đánh vòng qua khỏi tảng đá lớn kia, ta chợt thấy sợ hãi.
Cạch
Chỉ nghe một tiếng vút, bên ngoài gió xé nhanh như cắt chạm vào cửa sổ xe, Cẩn Y đã choàng qua vai kéo ta nằm xuống sàn xe.
Ta ngẩng lên, thấy một thứ gì đó đã xuyên thẳng qua cửa sổ, Cẩn Y rút nó ra, che miệng muốn nói ta không được cử động, rồi nàng áp sát cửa xe nói với bên ngoài.
"Cận An, có tên!"
"Ngồi vững vào!"
Hai người vừa nói xong xe ngựa chạy nhanh hơn, ta hoảng hốt đưa hai tay bịt tai lại, mưa tên càng lúc càng rơi nhiều, bên ngoài xe những tiếng cạch của tên va vào xe vang lên rồi dứt không ngừng.

Ta nhìn Cẩn Y, lo lắng.

"Cận An...!"
"Tiểu thư yên tâm, Cận An hắn sẽ đối phó được!".

Nàng trấn an trước.
Hôm nay không biết Cận An có mang theo vũ khí gì phòng thân, vừa rồi chỉ đánh tay không với tên phu xe, nhưng bây giờ là mưa tên, còn không rõ là bao nhiêu đang ở ngoài.
Ta không biết mình gặp cướp hay là gì nhưng tình hình hiện tại, rõ ràng bọn chúng đã chốt chúng ta làm mục tiêu.
Xe ngựa liên tục lảo đảo, nhưng Cận An giữ nguyên tốc độ vẫn không dừng lại, chúng ta phải đến chợ hoa càng sớm càng tốt.

Cẩn Y bên trong kéo ta ngồi xuống sàn xe, nói ta bám chặt vào ghế cho khỏi ngã, còn nàng lấy mấy cái hộp gỗ đựng đồ linh tinh chắn kĩ cửa sổ lại, phòng ngừa tên bắn trúng.
Tiếng ngựa thét dài, xe của ta chậm hẳn rồi dừng lại.

Cẩn Y và ta nhìn nhau, bên ngoài Cận An nói.
"Đưa Tiểu thư quay lại tiệm giấy mau lên!"
Cẩn Y vội mở cửa, trong nháy mắt ta thấy phía trước có một đám người từ trên sườn núi đang tiến tới, bọn chúng đều đeo cung tên, còn có ngựa.
Đó là những kẻ đã tạo ra màn mưa tên vừa rồi!
Cẩn Y khép cửa không cho ta nhìn nữa, nói nhỏ.
"Tiểu thư ngồi cẩn thận nhé!"
Xe ngựa của ta một con bị trúng tên gục tại chỗ, Cận An đã tháo dây cho nó, hiện giờ chỉ còn một con kéo xe.
Cẩn Y nhận roi rồi thúc ngựa quay lại đoạn đường cũ, Cận An ở lại cầm chân bọn chúng.
Bên trong xe, ta ngồi thu mình ôm lấy hai vai, vừa lo cho Cận An, vừa lo cho chính mình và Cẩn Y.
Lát sau, ta không nghe tiếng chúng đuổi theo nữa, nhưng một con ngựa kéo xe không thể đi nhanh như lúc nãy, nó đuối sức chậm lại dần dần, ta thở ra, đánh bạo mở cửa xe nói với Cẩn Y.
"Ngươi biết cưỡi ngựa không?"
"Có...!Tiểu thư..."

Tình hình cấp bách, ta chỉ còn một cách, nếu còn không thử, cả ba chúng ta hôm nay không dám chắc có thể thấy được mặt trời ngày mai.
"Bỏ xe đi, tháo dây buộc ngựa ra!"
Cẩn Y ngạc nhiên, nhưng rồi nàng cũng thuần thục tháo dây, leo lên ngựa ngồi trước, kéo ta lên sau.

Chúng ta một mạch theo đường cũ tới hàng giấy.
Thật may Cẩn Y biết cưỡi ngựa, ta không còn thời gian thắc mắc lý do, chỉ cầu mong Thanh Phi và Khúc Phong vẫn còn ở hàng giấy.
Tảng đá lớn kia ở trước mắt rồi, chỉ cần cố một chút nữa, ta vẫn còn sợ tên phu xe ban nãy, Cận An chỉ đánh cho ngất, nói không chừng bây giờ hắn đã tỉnh lại.
Ngựa chúng ta vòng qua tảng đá dễ dàng, chạy qua mặt tên phu xe còn nằm nguyên vị trí, ta nhắm mắt thở phào tự an ủi bản thân mình.
"Không...!sao cả, sắp tới...!tiệm giấy rồi!"
Tiếp tục lên đường, tai ta lại nghe được tiếng rượt đuổi từ đằng sau lưng.

Ta ngẩng đầu nhìn, sợ hãi nói với Cẩn Y.
"Bọn chúng đuổi kịp rồi, Cận An...!"
"Tiểu thư đừng sợ, nô tỳ nghĩ bọn chúng chỉ chia ra thôi, Cận An không bị làm sao đâu!"
Đã đến nước này, Cẩn Y còn giữ bình tĩnh như thế, nhưng ta thì không thể.

Bọn chúng đông đúc, có nhiều vũ khí, chẳng mấy chốc sẽ đuổi theo kịp chúng ta, lại còn không có Cận An ở đây....